Boss Là Nữ Phụ

Chương 1075 : Các chủ có lệnh (2)

Ngày đăng: 22:32 28/04/20


Tiếng sói tru lên nghe đầy bi thương, vang vọng cả vùng núi rừng hoang dã.



Một thân ảnh gầy gò, đang vật vã trèo lên trên núi. Tiếng sói tru ghê rợn khiến từng sợi dây thần kinh của cậu ta căng lên.



“Tỷ tỷ …” Cậu ta nắm lấy cành cây bên cạnh, cắn chặt răng trèo lên trên. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống qua những chỗ hở của rừng cây, soi rọi cả những vệt máu do cậu ta để lại.



Cậu ta trượt chân một cái, cả người liền lăn xuống dưới một đoạn.



“Tỷ tỷ… tỷ nhất định phải còn sống.”



Cậu nức nở một tiếng, tiếp tục trèo lên trên núi. Cậu không nhớ mình đã trèo bao lâu mới lên được đến đây.



Tiếng sói tru đã dừng lại, bốn phía xung quanh chỉ còn lại tiếng gió đêm lướt qua lá cây.



Xoạt xoạt xoạt …



Không có người.



Không có thi thể.



Không có gì hết.



Lâu Lân bỗng nhiên ngồi phịch xuống đất, thất thanh hét lớn: “Tỷ tỷ… tỷ tỷ… tỷ đang ở đâu? Tỷ đừng dọa Lân Nhi mà.”



Thanh âm của cậu ta truyền đi khắp vùng núi.



Thời Sênh đang đứng trong một đống xác sói nằm vương vãi, tay cầm kiếm nhìn lên trên. Lâu Lân?



Người nguyên chủ muốn bảo vệ...



À, một gánh nợ.



Thời Sênh thở dài, cầm kiếm tiến lên phía trước, vừa đi được hai bước thì cô liền buông kiếm ra, ngồi xuống.



Tại sao trong khi có kiếm để ngồi thì cô lại phải đi bộ làm gì, có bệnh à!



Thiết kiếm dễ dàng đưa cô lên trên.



“Tỷ tỷ... tỷ tỷ...” Tiếng hét của Lâu Lân vẫn còn đó.



Thời Sênh đi theo hướng âm thanh mà tìm đến, đúng lúc nhìn thấy Lân Lân đang chuẩn bị leo xuống vách núi, cậu ta bám lấy cái cây ở bên cạnh, cẩn thận di chuyển xuống dưới.
“Trở về Khiên Vũ Các.”



Sắc mặt Lâu Lân thay đổi, ấp úng nói: “Chúng ta... không về đó được không?”



Thời Sênh chau mày nhìn cậu, “Tại sao?”



“Lần này tỷ làm nhiệm vụ thất bại thì trở về sẽ phải chịu phạt.” Giọng Lâu Lân càng thấp hơn, “Bây giờ chúng ta bỏ đi, họ sẽ tưởng rằng chúng ta chết rồi... Tỷ tỷ, đừng về đó nữa.”



Cậu không muốn tỷ phải chịu khổ vì chính mình nhiều như thế.



“Họ không dám làm gì tỷ đâu.” Thời Sênh vỗ đầu Lâu Lân.



“Tỷ tỷ...”



Thời Sênh cưỡng ép đẩy cậu vào trong, sau đó cũng nhảy lên xe.



Bền ngoài Khiên Vũ Các là một sơn trang, nhưng những người bên trong, ngay cả một tiểu nha hoàn quét sân cũng là sát thủ.



Trong số những tổ chức sát thủ trên giang hồ, Khiên Vũ Các tuyệt đối xếp hạng đệ nhất.



Thời Sênh đưa Lâu Lân trở về, người của Khiên Vũ Các đều vô cùng bất ngờ.



Họ nhận được tin Lâu Nguyệt đã chết, còn Lâu Lân không rõ tung tích.



Thời Sênh vừa xuống xe, liền có một âm thanh chói tai vang lên, “Lâu Nguyệt, ngươi thế mà không chết?”



Thời Sênh quay đầu nhìn, một thiếu nữ thân hình uyển chuyển dịu dàng đứng ở cửa lớn, trên khuôn mặt xinh đẹp đều là sự chán ghét và căm hận.



Thời Sênh quét một vòng trong ký ức, tìm được một cái tên khớp với nữ nhân này – Khiên Mạn.



Các sát thủ của Khiên Vũ Các đều có tên bắt đầu bằng chữ Khiên, Lâu Nguyệt và Lâu Lân cũng vậy. Nhưng năm xưa khi vào Khiên Vũ Các, Lâu Nguyệt nhớ được tên mình, nên xưa nay khi ra ngoài cô đều không báo tên do Khiên Vũ Các đã đặt cho mà chỉ báo tên của mình.



Sau đó Lâu Nguyệt ngày càng lợi hại, tiếng tăm cũng được truyền xa. Dần dần, Khiên Vũ Các cũng để mặc cô sử dụng cái tên Lâu Nguyệt này.



Từ khi cô ta có một cái tên khác với những người còn lại thì địa vị của cô cũng liền không giống như trước kia nữa.



Khi đó chắc chắn sẽ có người ghen ghét đố kỵ.



Khiên Mạn vẫn luôn bị Lâu Nguyệt áp chế. Cô ta sớm đã nhìn Lâu Nguyệt không vừa mắt. Mới nghe tin Lâu Nguyệt chết, cô ta còn chưa kịp vui mừng thì người đã trở về.