Boss Là Nữ Phụ

Chương 1084 : Các chủ có lệnh (11)

Ngày đăng: 22:32 28/04/20


Khi Thời Sênh từ chỗ lầu các đi ra thì gặp Khiên Mạn. Khiên Mạn đang giao việc cho hạ nhân, trên mặt còn mang theo nét thẹn thùng của một cô nương sắp xuất giá.



Sát thủ không được phép động tình, đây là quy tắc của Khiên Vũ Các.



Thời Sênh âm thầm nghiền ngẫm mạch suy nghĩ của Các chủ đầy tâm cơ. Mấy năm gần đây Phong Vân Đường và Hình Pháp Đường có hơi mất quy tắc, đã làm không ít chuyện dối trên lừa dưới.



Đây là chuyện mà thân là một người đứng đầu tuyệt đối không cho phép xảy ra.



Cho nên hôn lễ này…



E rằng sẽ không thuận lợi như vậy.



Thời Sênh quyết định tìm chút rắc rối cho Kỳ Ám. Phải để hắn áp bớt đi tâm cơ của mình, cô mới không thích BOY tâm cơ!



Bên này Thời Sênh vừa đưa ra quyết định, thì bên kia rắc rối đã kéo đến rồi.



Ước chừng Khiên Mạn đã nhìn thấy cô, nên liền mang theo người đến chỗ cô.



Lúc trước bị đánh nên bây giờ Khiên Mạn vẫn còn thấy khiếp sợ trong lòng. Nhưng nghĩ bên cạnh mình có nhiều người như vậy, cô ta không tin Lâu Nguyệt kia còn dám động thủ.



“Lâu Nguyệt.” Khiên Mạn đứng vững trước mặt Thời Sênh, đáy mắt có ánh sáng âm trầm lướt qua, “Mấy ngày nữa là ngày thành hôn của ta, ngươi nhất định phải đến.”



Thời Sênh nhíu mày, “Đến làm gì? Cướp hôn à?”



“Lâu Nguyệt ngươi có còn biết xấu hổ không?” Khiên Mạn giận dữ giậm chân, “Khiên Hiên ca ca là người ngươi có thể nhòm ngó được sao?”



“Ai thèm nhòm ngó tên thiểu năng kia.” Cô em này sao lại làm sát thủ được nhỉ, nói cái khí chất lạnh lùng trầm ổn của sát thủ đâu?



Ngươi làm mất mặt sát thủ quá đi mất!



Khi tác giả đại nhân chọn người làm ơn động não một chút có được không?



“Ngươi dám mắng Khiên Hiên ca ca.” Ngón tay thon dài của Khiên Mạn chỉ vào Thời Sênh.



“Ta mắng đấy, thì sao nào?” Mắng vài câu cũng không thiếu miếng thịt nào, người mắng cô ta nếu xếp hàng lại cùng nắm tay nhau thì có thể kéo dài một vòng vũ trụ ấy chứ, cô ta so đo làm gì!



Làm người phải bình tĩnh, mắng người cũng vô ích, có bản lĩnh thì giết người luôn đi.



[…] Đây là cái kiểu bình tĩnh gì vậy! Ký chủ, cô mới là người cần bình tĩnh lại đó.
Nữ nhân này tại sao lại không biết xấu hổ như vậy? Dám nghênh ngang nói ra những lời này trước mắt nhiều người! À, cho dù lúc này chỉ có hai người họ, nhưng vẫn là không biết xấu hổ.



Thời Sênh từ từ thốt ra câu tiếp theo, “Dù sao chỉ cần ngươi ngủ cùng ta, Trì Minh Kiếm chính là của ngươi. Nếu không cho ta ngủ thì cả đời này ngươi cũng đừng mong có được.”



Kỳ Ám: “…” Muốn nhét cô ta vào trong một cái lỗ thì phải làm sao?



Tại sao trong đầu cô ta cả ngày chỉ có mấy chuyện này thôi vậy?



Kỳ Ám lùi lại phía sau một bước, ném áo choàng của mình lại, ánh mắt chuyển động, dừng lại trên cửa viện, ý nghĩ trong đầu còn chưa kịp nổi lên, giọng nói của Thời Sênh lại truyền đến.



“Các chủ, tốt nhất ngươi đừng có giở trò trước mặt ta. Lần thứ nhất ta tha cho ngươi, nhưng lần thứ hai… ta bảo đảm sẽ khiến ngươi cả đời khó quên.” Lần thứ nhất nể tình hắn không chính diện mà đối đầu với mình cô miễn cưỡng tha thứ cho hắn, nhưng lần thứ hai thì không cần nói nhiều nữa, cứ chết một lần trước đã.



Kỳ Ám nén những suy nghĩ kỳ lạ đó xuống, “Ngoại trừ… chuyện đó… việc gì ta có thể làm được thì ta đều đồng ý với ngươi.”



Nếu hắn cướp, phần thắng không lớn, thực lực của nữ nhân này có chút thâm sâu khó dò...



Đừng hỏi hắn tại sao lại biết, từ lần trước bị đè xuống hắn đã biết rồi.



Hắn nhổ! Còn lâu hắn mới bị đè.



“Ngủ với ta.” Thời Sênh không nghĩ ngợi gì nói tiếp.



Kỳ Ám: “…” Việc này có khác biệt gì với cái điều kiện kia chứ?!



Người đâu! Nhét cô ta vào lỗ cho bản tọa!



Thân ảnh Kỳ Ám lóe lên, biến mất trước mặt Thời Sênh.



Thời Sênh sờ cằm, vừa nãy hắn không hề nhắc nửa lời đến chuyện của Khiên Mạn, xem ra hắn đã sớm biết ai là hung thủ… không chừng tên hung thủ đó chính là do hắn tìm đến.



[…] Cô nghĩ Phượng Từ nhà cô thực sự tốt như vậy sao?



Bản Hệ thống không thể hiểu được suy nghĩ của người trẻ tuổi bây giờ.



Thời Sênh nằm xuống, nói với vẻ tất nhiên phải thế, “Ta thì có gì không tốt? Hắn lại chẳng phải là người tốt gì.”



[…] Sa mạc lời.