Boss Là Nữ Phụ

Chương 1087 : Các chủ có lệnh (14)

Ngày đăng: 22:32 28/04/20


Cốc chủ Yên Hồi Cốc tên là Yên Hồi Xuân.



Kỹ năng của hắn rất hợp với tên của hắn, làm nghề nghiệp bác sĩ chữa bệnh trị thương, trong giang hồ nổi danh thần y.



Hoặc có thể nói là, Cốc chủ mỗi đời của Yên Hồi Cốc đều là thần y.



Đây là một tổ chức thần y nối nghiệp nhiều đời.



Bây giờ tổ chức thần y này bị người ta tiêu diệt gọn…



Nối nghiệp kết thúc.



Thật đáng buồn.



Khi Thời Sênh đi ra, đúng lúc chạm mặt đám người đang đi vào cốc.



“Lâu Nguyệt?” Tại sao cô ta lại ở đây? Cô ta cũng đuổi theo Tư Không Phong nên đi đến đây sao?



Tầm mắt của mọi người nhanh chóng quét ra sau người cô ta, từ xa đã nhìn thấy một số thi thể đang nằm đó.



Sắc mặt mọi người biến đổi, lớn tiếng hét lớn, “Ngươi giết người của Yên Hồi Cốc?”



“Này, nói lý lẽ đi chứ, khi ta đến đây chúng đã chết rồi.” Thời Sênh nổi giận, ông đây còn muốn tìm tên hung thủ đó để nói chuyện nhân sinh đây.



“Lâu Nguyệt ngươi chớ già mồm, tại sao ngươi lại giết người của Yên Hồi Cốc?” Bị bắt gặp ngay tại trận mà cô ta vẫn còn dám chối cãi.



Thời Sênh trừng mắt nhìn người đang nói, “Ta đã nói là không phải ta làm.”



Tội nào cũng đều đổ lên đầu ông đây vậy.



Một lời không hợp liền bắt bản bảo bảo đi đổ vỏ, không gánh!



Lại có người hỏi: “Cốc chủ đang ở đâu?”



Thời Sênh hếch cằm lên hướng về hướng quảng trường, “Treo ở bên đó kìa.”



Treo…



Chết rồi?



“Ngươi còn nói không phải là do ngươi giết. Lâu Nguyệt tại sao ngươi lại táng tận lương tâm như vậy, giết hết cả Yên Hồi Cốc.” Không chừa lại một ai, sau này họ bị mắc bệnh nan y khó chữa phải đi đâu tìm thần y đây?



“Ông đây không mù, chẳng lẽ không nhìn thấy hắn bị treo ở kia sao?” Một lũ thiểu năng.



Người của Yên Hồi Cốc chết chưa được bao lâu, cô ta lại đúng lúc có mặt ở đó, giá họa một cách hoàn mĩ không có một chỗ sơ hở…
Thời Sênh dễ dàng đánh ngã người đó, trèo lên cửa sổ tầng ba.



Cô còn chưa vào phòng thì cửa phòng đã được mở ra. Kỳ Ám từ trong phòng đi ra, hai người đứng trên hành lang mắt lớn trừng mắt nhỏ.



Tầm mắt của Kỳ Ám quét qua người Thời Sênh, đôi lông mày chau lại, không hiểu sao trong lòng bỗng thấy hơi đau đớn, hắn không tự chủ được mà hỏi: “Sao ngươi lại thành ra thế này?”



Thời Sênh cúi đầu nhìn người mình, bĩu môi ghét bỏ, “Có tên thiểu năng tính kế ta, làm ta sợ chết khiếp.”



Kỳ Ám: “…” Không hề nhìn thấy cô ta bị dọa cho sợ hãi gì, ngược lại còn có cảm giác âm u đáng sợ.



“Ai?”



“Nam… Tư Không Phong.” Dám tính kế cô, ngoài nam nữ chính có tác giả đại nhân chống lưng ra thì chỉ còn mấy tên thiểu năng nghiện tự sát thôi.



“Ngươi…” Kỳ Ám muốn hỏi xem cô có bị thương không, nhưng lời nói đã đến miệng lại bị nuốt xuống, hắn quay người hỏi: “Người đâu?”



“Ngươi không quan tâm đến ta sao?”



Kỳ Ám trầm mặc.



Thời Sênh: “…” Một lời không hợp liền trầm mặc, tốt lắm, rất giống Phượng Từ của cô.



“Chết rồi, lúc ta đến thì hắn đã chết rồi.”



Kỳ Ám rất muốn hỏi, có thực sự không phải là do cô chém chết người không?



Nhưng nhìn thanh kiếm trong tay cô và nghĩ đến cả sự trong sạch của mình, hắn lại âm thầm nuốt câu hỏi này xuống, “Hung thủ là ai?”



Thời Sênh không ngần ngại ném thẳng chậu shit cho nam chính, “Tư Không Phong.”



Tư Không Phong…



Cái tên tiểu công tử nhà Tư Không gia đó, nghe nói đang nhòm ngó đến Thiên Ti Băng Tàm trong tay hắn.



Gần đây còn có tin đồn tên Tư Không Phong này là giả mạo.



Ánh mắt Kỳ Ám thay đổi, thanh âm nhẹ nhàng, “Lâu Nguyệt, điều kiện trước đây của ngươi hủy bỏ.”



“Dựa vào cái gì? Là do hắn chết trước mà cũng không phải là ta không trói về được, nếu ngươi cần thi thể thì ta mang về cho ngươi.”



Kỳ Ám: “…” Ai cần thi thể chứ!



Thời Sênh vẫn còn tiếp tục nổ, “Đối tượng tài giỏi như ta dù ngươi có thắp đèn đi tìm cũng không tìm được đâu. Các chủ ngươi không cần thật sao?”