Boss Là Nữ Phụ

Chương 1088 : Các chủ có lệnh (15)

Ngày đăng: 22:32 28/04/20


Cho dù Thời Sênh nói gì, Kỳ Ám cũng không hề mở miệng.



Tức quá!



“Các chủ…”



Kỳ Ám bỗng lùi lại phía sau, nhanh chóng chuồn vào phòng, đóng cửa lại, chặn Thời Sênh ở bên ngoài.



Thanh âm của hắn từ trong phòng truyền ra, “Ngươi quay về thay y phục sạch sẽ đi.”



Thời Sênh cúi xuống nhìn y phục trên người mình, dùng Trì Minh Kiếm gõ cửa, “Ta không ngại thay y phục ở chỗ Các chủ đâu.”



“Ta ngại.”



Thời Sênh: “…” Ngươi ngại cái lông ấy, ông đây không chơi với ngươi nữa.



Hồi lâu sau Kỳ Ám cũng không nghe thấy tiếng gì nữa. Hắn đứng trước cửa một lúc, khi mở cửa ra thì bên ngoài đã không có người nữa.



Hắn nhìn chằm chằm vào chỗ Thời Sênh vừa đứng, có chút thất thần.



“Chủ thượng?” Chủ thượng sao lại thất thần nữa? Gần đây trạng thái của Chủ thượng không được bình thường, xảy ra chuyện lớn gì rồi sao?



Kỳ Ám im lặng thu hồi tầm mắt, quay người vào phòng.



Tranh Vanh nhìn chỗ Kỳ Ám vừa nhìn, không có gì đặc biệt… Hắn theo Kỳ Ám vào trong phòng, “Chủ thượng, vừa có tin tức truyền về, Yên Hồi Xuân chết rồi.”



“Ừ.” Hắn vừa biết tin này rồi.



Tranh Vanh đã quen với vẻ điềm đạm bình tĩnh đó của Chủ thượng nhà mình, “Người có biết là ai giết không?”



Kỳ Ám không suy nghĩ mà nói ra một cái tên, “Lâu Nguyệt.”



“Chủ thượng, sao người lại biết?”



“Không phải là cô ta.”



“Hả?” Tại sao lại không phải là cô ta? Vừa rồi Chủ thượng còn nói là cô ta cơ mà. Chủ thượng à, tốc độ lật mặt của người bây giờ cũng nhanh quá.



Tranh Vanh thấy Chủ thượng nhà mình không có ý muốn giải thích. Hắn chỉ có thể tự mình đi điều tra, “Chủ thượng, Yên Hồi Xuân chết rồi, thuộc hạ dẫn người đến Yên Hồi Cốc xem xem, thứ đồ đó có lẽ vẫn còn ở trong Yên Hồi Cốc.”



Kỳ Ám trầm mặc một lúc, “Ta đích thân đi.”



Tranh Vanh hơi bất ngờ, hắn nhìn Kỳ Ám mấy lần rồi khom lưng nói, “Vậy thuộc hạ đi chuẩn bị.”




Một lời không hợp liền ngạo kiều*!



*Ngạo kiều: Mặt ngoài thì làm bộ lạnh lùng, nhưng bên trong lại ngại ngùng, xấu hổ, ôn nhu.



Thời Sênh lại tiếp tục đi qua, “Thế ngươi đang tìm cái gì?”



Kỳ Ám không nói chuyện. Hắn không thèm nói cho cô biết.



Kỳ Ám tiếp tục đi về phía trước, nhưng đang đi bỗng nhiên phát hiện người bên cạnh không thấy đâu nữa. Hắn quay đầu nhìn xung quanh, trên con đường nhỏ phía xa xa có một hình bóng mơ hồ, cô đứng đó, không hề cử động.



Kỳ Ám quay đầu đi tiếp, con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu, rất nhanh sau đó đã không nhìn thấy hình bóng phía sau đó nữa.



Một lúc sau, hắn dừng bước chân, quay người đi về.



Hình bóng mơ hồ lại hiện lên rõ nét trước mặt hắn, càng tiến đến gần cô, tim hắn đập càng nhanh, đó là một cảm giác rất kỳ diệu... nhưng cũng rất quen thuộc.



Hắn cố ý đi chậm, cho tới khi đi đến trước mặt cô, nhịp tim đập đã khôi phục lại bình thường.



“Ta biết ngay là ngươi sẽ quay lại mà.” Thanh âm nữ tử rất nhẹ, mang theo sự chắc chắn và tự tin.



“Nếu ta không quay lại thì sao?”



“Ngươi sẽ quay lại.”



“Ngươi chắc chắn như vậy?”



“Tất nhiên.”



Kỳ Ám bỗng hốt hoảng trong chốc lát. Hắn nhìn nữ tử trước mặt, đáy lòng có một loại xung động muốn được nuông chiều cô.



Rất lâu sau, hắn thở dài trong lòng, giơ tay kéo lấy tay cô, “Đi thôi, trước khi trời sáng phải đến được Yên Hồi Cốc.”



“Cõng ta.”



Kỳ Ám: “...”



Thực sự là rất muốn nhét cô ta vào cái lỗ nào đó.



Được voi đòi tiên!



Không biết xấu hổ!