Boss Là Nữ Phụ

Chương 1089 : Các chủ có lệnh (16)

Ngày đăng: 22:32 28/04/20


Do Thời Sênh yêu cầu quá đáng, Kỳ Ám không hề do dự tiếp tục ném cô lại phía sau.



Dù sao cũng có chút tiến bộ, Thời Sênh cũng không làm dáng nữa, tự mình đi theo.



Kỳ Ám dùng khinh công, còn Thời Sênh không có thiết kiếm làm phương tiện giao thông đành chật vật đi sau.



Khi đến Yên Hồi Cốc, trời đã sáng được một lúc rồi.



Thời Sênh ôm Trì Minh Kiếm đứng sau thở dốc. Kỳ Ám đã thuận theo vết máu tươi đầy trên mặt đất mà đi vào trong sơn cốc.



Thi thể đám người bị Thời Sênh giết vẫn còn chất đống ở đó, cũng may hôm nay thời tiết không quá nóng nực nên không bị thối rữa. Nhưng dù chỉ có mùi máu tanh nồng nặc thì vẫn không hề dễ chịu chút nào.



Kỳ Ám nhìn thấy đám thi thể ấy ánh mắt tối đi, hơi nghiêng mắt nhìn nữ tử đứng phía sau.



Cô không nhìn bên này, nhưng khi hắn nhìn qua, liền lập tức quay đầu lại, khẽ nhếch khóe môi lên, cười rất vui vẻ.



Kỳ Ám trấn định di chuyển tầm nhìn, tiếp tục đi vào trong cốc.



Thời Sênh không đi theo hắn vào trong mà đứng bên ngoài đợi, khoảng nửa giờ sau Kỳ Ám mới đi từ trong đó ra, gương mặt vẫn trầm như nước, không nhìn ra được kết quả gì.



“Tìm thấy chưa?” Thời Sênh nhếch mày hỏi, cái biểu thì này có chút kỳ lạ nha.



Kỳ Ám nhìn cô một cái, lắc đầu, “Không có.”



“Không có?”



Kỳ Ám suy nghĩ một lát, “Có lẽ bị người khác lấy đi rồi.”



“Ngươi đang tìm cái gì?” Mà lại phải chạy một quãng đường xa để tìm.



“Một loại thảo dược.” Kỳ Ám nói.



Thời Sênh chau mày, lần nào Phượng Từ cũng có bệnh, không phải là bệnh về tinh thần thì là bệnh về thân thể.



Lần này có vẻ như tinh thần rất bình thường đó, lẽ nào là vấn đề về thân thể?



Thời Sênh còn chưa nghĩ ra Kỳ Ám là mắc bệnh về tinh thần hay là bệnh về thân thể, thì trong không trung bỗng có tiếng xé gió.



Trong một chốc, vô số mũi tên bay như mưa về hướng cô và Kỳ Ám.




“Không biết, Phong đường chủ chỉ dặn chúng ta mai phục ở đây, để... để Các chủ... vĩnh viễn ở lại đây.”



“Ngươi đã làm gì ta?” Kẻ đó kinh khủng nhìn Thời Sênh.



“Đạo cụ dùng để tiến hành ép cung, thứ có thể khiến ngươi nói ra sự thật.” Thời Sênh ném hắn qua một bên, ghét bỏ lấy khăn lau tay.



Kỳ Ám khó hiểu nhìn cô một cái, ánh mắt chầm chậm dừng lại trên ngón tay cô. Một khắc sau, hắn đột nhiên ra tay, một chưởng đánh về phía người đang ở dưới đất.



Nội lực làm kinh mạch kẻ đó vỡ hết, mắt trợn trừng sung huyết, sự sống bị rút ra khỏi con ngươi. Chỉ một cái chớp mắt, hơi thở đã hoàn toàn biến mất, kẻ đó chỉ còn là một khối thi thể.



“Các chủ có suy nghĩ đến việc làm người của ta không, đảm bảo không bao giờ phản bội.” Thời Sênh tươi cười nhìn Kỳ Ám.



“Người của ngươi?” Kỳ Ám líu ríu lặp lại ba chữ đó.



Hắn chầm chậm ngẩng đầu, trên khuôn mặt tuấn tú ôn nhuận như ngọc hiện lên một loại biểu cảm kỳ diệu, sắc mặt khó có thể hình dung.



Quanh thân dường như có một luồng khí tức lộ ra ngoài, nhưng chỉ một giây sau đã biến mất.



Biểu cảm cổ quái trên khuôn mặt hắn cũng biến mất theo, dường như những gì Thời Sênh vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác.



Thanh âm của hắn nhẹ nhàng ôn nhu, “Lâu Nguyệt, ngươi nghĩ ta nên xử lý Phong đường chủ thế nào?”



“Ngũ mã phanh thây, mổ bụng phá ruột... thiên đao vạn quả?” Thời Sênh bật ra một chuỗi, “Dù sao cũng là chết, làm vậy quá phiền phức, cứ cho hắn luôn một đao kết liễu là được rồi.”



Không giết chết thì không yên tâm, dù sao cũng có những người chỉ cần vẫn còn oán khí trong lòng thì cuối cùng đều có thể quay lại hãm hại mình, đó đúng là hành vi ngu si.



Kỳ Ám: “...” Hắn không nên hỏi cô.



Kỳ Ám chợt nhìn về phía cô, “Ngươi không phải là Lâu Nguyệt.”



Thời Sênh chớp mắt, nhếch miệng cười, “Đúng vậy, ta không phải đấy, có vấn đề gì không?”



“Ngươi là ai?” Tại sao... lại khiến hắn có cảm giác rất khác biệt.



“Ta chính là vợ của ngươi nha.” Vẻ mặt Thời Sênh nghiêm túc, “Kiếp trước ngươi nói sẽ cưới ta, nhưng còn chưa cưới được ngươi đã ngoẻo rồi, nên ta đành phải đi tìm ngươi.”



Kỳ Ám: “...” Ngươi bịa đi! Nhìn hắn giống người dễ gạt lắm à?