Boss Là Nữ Phụ
Chương 1130 : Thanh xuân có em (24)
Ngày đăng: 22:33 28/04/20
Trong thời gian Thời Sênh và Ngôn Luật nói chuyện không giới hạn thì gã mặt sẹo cũng chọn xong xe, đưa xe tới vạch xuất phát.
Thời Sênh khom lưng hôn lên môi hắn, tranh thủ lúc hắn không chú ý, dán một lá bùa ở mặt trong chiếc xe.
“Tự mình cẩn thận một chút.”
“Cô giáo, hôn thêm một tí được không?”
Trong mắt Ngôn Luật mang theo vài phần cầu khẩn làm người ta không đành lòng từ chối, Thời Sênh xoa tóc hắn, “Trở về sẽ hôn.”
“Nếu em thắng, cô giáo có thể hôn em hai lần không?”
“Đừng có được voi đòi tiên.”
“Cô giáo.”
Ngôn Luật tỏ vẻ tủi thân, Thời Sênh nhìn đã không chịu nổi, cô lập tức đầu hàng, “Được, được, được.”
“Cô giáo thật tốt.” Hôn hai lần, nhưng cô cũng không nói mỗi lần hôn bao lâu, đến lúc đó có thể gian lận rồi.
Thời Sênh hoàn toàn không biết, “sủng vật” mình nuôi lại bắt đầu chơi tâm cơ.
Ngôn Luật lưu luyến rời khỏi Thời Sênh, sau đó mới nhìn về phía một góc tối trong xe, nơi đó có một lá bùa màu vàng nhạt.
Khóe miệng Ngôn Luật hơi cong lên, nhẹ giọng nỉ non: “Cô giáo, cô có nhiều bí mật thật đấy.”
Nhưng người như thế, hắn lại càng thích.
Loại yêu thích này không thể khống chế được, cũng không phản kháng được, hắn chỉ có thể tiếp nhận.
…
Thời Sênh quay về chiếc xe màu bạc, ngồi lên trên, điểm cuối cùng của chặng đua là ở trên đỉnh núi, đường mà bọn họ đi khác với đường người dân bình thường đi, bọn họ cần phải lên trên đỉnh núi chờ.
Thời Sênh chờ Ngôn Luật và gã mặt sẹo xuất phát mới khởi động xe, đi phía sau xe của đám đàn em gã mặt sẹo. Kỹ thuật lái xe của Thời Sênh rất kinh khủng, hoàn toàn bỏ xa đám người đó.
Đám đàn em ở phía sau nổi giận.
Nhan Dật biết Lăng Hủ có quan hệ thân thiết với một nữ sinh khác vì thế liền bắt cóc nữ chính đại nhân, trong lúc bắt cóc, nữ chính đại nhân lại thấy Nhan Dật rất đáng thương, vì thế sau khi được nam chính đại nhân cứu ra, cô ta không báo cảnh sát mà lại tha cho hắn.
Từ đó, Nhan Dật liền cảm thấy nữ chính đại nhân là một tiểu bạch thỏ lương thiện, đáng yêu, rễ tình đâm sâu, lập tức mở màn đại chiến với nam chính.
Thời Sênh rất không hiểu tâm lý bị bắt cóc mà còn không báo cảnh sát là cái kiểu gì nữa.
Nếu đó là người mình thích thì cũng thôi đi, rốt cuộc là tình yêu mù quáng, có thể bỏ qua rất nhiều chuyện. Nhưng mà… Nhan Dật lúc đầu là tội phạm bắt cóc xa lạ, đồng tình với tội phạm bắt cóc là cái quỷ gì?
Dù sao, đánh chết cô, cô cũng sẽ không thông cảm cho một tội phạm bắt cóc xa lạ.
[…] Ha ha, ngoại trừ Phượng Từ, trong mắt cô còn có người khác sao? Hai chữ đồng tình đã sớm bị cô ăn mất rồi.
Hiện tại, màn biểu diễn vừa rồi có thể là nam chính vì cứu nữ chính nên đua xe cùng Nhan Dật…
Vận khí này cũng quá kinh rồi, xung quanh đây nhiều núi thế hắn không đi, lại cố tình tới đây.
“Mẹ kiếp, hai người chúng mày là ai?” Gã mặt sẹo tới sau cùng, vừa xuống xe đã đi thẳng tới chỗ Lăng Hủ và Nhan Dật.
Nếu không phải hai người kia đột nhiên nhảy ra, hắn cũng sẽ không thua.
Gã mặt sẹo thầm hận trong lòng, rõ ràng đã động tay động chân, thế mà Ngôn Luật lại chẳng có việc gì.
Lăng Hủ lạnh lùng nhìn gã mặt sẹo, lại nhìn về phía Nhan Dật, “Người ở đâu?”
“Yên tâm, tiểu mỹ nhân của mày không sao đâu.” Nhan Dật vò vò mái tóc vàng chóe làm lộ ra chiếc khuyên trên tai, “A… Lăng Hủ, tao cũng không ngờ là mày có thể vì một đứa con gái mà có thể làm ra loại chuyện này, không biết nó có chỗ nào đặc biệt thế?”
“Nhan Dật, thả người.”
“Gấp cái gì…” Nhan Dật hơi nhìn về phía Ngôn Luật và Thời Sênh, “Đó là Ngôn Luật của trường bọn mày đúng không?”
Lăng Hủ nhìn theo ánh mắt của Nhan Dật, mày cau lại, đặc biệt là lúc hắn nhìn thấy Thời Sênh, trong mắt tràn ngập vẻ chán ghét.
“Ai nha, xem ra mày cũng rất ghét hắn nhỉ? Thật trùng hợp, tao cũng ghét hắn, thế này đi, mày và hắn đấu với nhau một trận, nếu mày thắng thì tao sẽ trả lại tiểu mỹ nhân cho mày, thế nào?”