Boss Là Nữ Phụ

Chương 1131 : Thanh xuân có em (25)

Ngày đăng: 22:34 28/04/20


Trăm triệu lần không ngờ, nằm mà cũng trúng đạn.



Thời Sênh thực tuyệt vọng!



Đều tại mẹ tác giả hết, cứ làm như không cho vai ác và vai chính đối đầu thì sẽ chết người ấy.



Ngôn Luật ôm eo Thời Sênh, dựa vào xe nhìn đám người bên kia, biểu tình đạm mạc lại mơ hồ lộ ra lạnh lẽo.



Lăng Hủ đã đi về phía bọn họ, giọng đầy ngạo mạn, “Ngôn Luật, đấu đi.”



Giọng của Ngôn Luật trong trẻo, “Cậu đã thua rồi.”



“Vừa rồi không tính.” Nhan Dật cũng tiến lên, “Bọn mày so lại đi?”



“Không.” Ngôn Luật còn không thèm nhìn Nhan Dật.



“Sao, sợ à?” Nhan Dật tỏ vẻ khinh bỉ, “Tao nghe nói Ngôn Luật của Anh Lan rất giỏi mà, không nghĩ tới lại là thằng hèn, hay là… sợ bị mất mặt trước người phụ nữ của mày?”



“Tôi không rảnh rỗi so đo với cậu.” Ngôn Luật ôm Thời Sênh xuống, “Cô giáo, chúng ta về thôi.”



“Cô giáo?” Nhan Dật đột nhiên cao giọng, “Ôi chao, các người đang chơi trò tình yêu cô trò đấy à? Khẩu vị sao nặng như thế? Không ngờ Ngôn Luật như thần trong miệng người khác lại là người như thế, xem ra hôm nay tao được mở rộng tầm mắt rồi.”



“Cậu có cảm thấy hắn rất ngứa đòn không?” Thời Sênh nghiêng đầu hỏi Ngôn Luật.



Ngôn Luật cũng gật đầu rất nghiêm túc, “Cô giáo nói hắn ngứa đòn thì chính là hắn ngứa đòn.”



Thời Sênh xắn tay áo, nhìn Nhan Dật cười mà không cười. “Thế tôi sẽ cho cậu mở rộng tầm mắt.”



Nụ cười cực kỳ ác ý, ai cũng có thể nhìn ra.



“Muốn đánh nhau?” Nhan Dật rất không thích ánh mắt của Thời Sênh, nhưng hắn không thể để thua về khí thế, “Cô chỉ là một ả đàn bà, tôi sợ sẽ đánh cô gãy tay, mất chân mất.”



“Cậu bé, tự tin là tốt, nhưng cậu xem thường phụ nữ như thế… thì cậu sẽ gặp xui xẻo đấy!” Thời Sênh bẻ ngón tay rắc một tiếng, ngay sao đó, Nhan Dật đã bị cô túm lấy cổ áo, một tay khác của cô túm lấy cánh tay hắn, quật ngã xuống đất.



Gãy tay, mất chân chứ gì?



Ông cho mày ngông cuồng!
Cô ta thật sự ném người xuống đó, vậy còn có thể sống sao?



Người ở đây, ngoại trừ Ngôn Luật, hai người khác cũng đều biến đổi sắc mặt. Vừa rồi bọn họ chỉ cảm thấy dù cô huênh hoang như thế nhưng chưa chắc đã dám làm chuyện trái pháp luật kỷ cương, nhưng giờ bọn họ mới nhận ra cô ta cái gì cũng dám làm.



Gã mặt sẹo vội vàng chạy về phía đó, vực núi này không dựng đứng mà là một sườn dốc, bên dưới là những bụi cây thấp và dây gai, có dấu vết trượt xuống bên dưới.



Gã mặt sẹo thò đầu ra quan sát, bên dưới còn có một phần dốc hơi khoan, người sẽ không bị trượt xuống dưới nữa.



Gã gọi xuống dưới mấy câu, một hồi lâu mới có tiếng đáp lại yếu ớt.



“Lão đại… cứu mạng…”



“Lão đại…”



Biết được người còn sống nên gã mặt sẹo thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó vội vàng gọi điện thoại cho người tới cứu đàn em, thuận tiện thu thập hai kẻ kia.



Nhưng hắn vừa mới lấy điện thoại ra, thân mình đột nhiên đổ về phía trước, người cũng trượt xuống luôn.



Gã mặt sẹo vội vàng túm lấy một gốc cây, khó khăn lắm mới giữ thân mình lại được.



Hắn ngẩng đầu nhìn lên phía trên, cô gái đứng ở mép vách núi, khoanh tay trước ngực nhìn xuống hắn, đôi con ngươi bình tĩnh của cô làm hắn có ảo giác rằng mình là người đã chết rồi vậy.



“Cô muốn làm gì hả?” Gã mặt sẹo cố nén cảm xúc cổ quái kia xuống, hướng bên trên rống to.



Khí thế mà cũng thua, thật sự mất mặt.



Thời Sênh mắt môi cong lên, “A, trượt trân.”



Phì…



Trượt chân ông nội cô đấy!



Vừa rồi cô ta còn đứng xa như thế, có thể trượt chân tới tận đây sao? Lừa quỷ chắc?