Boss Là Nữ Phụ

Chương 1141 : Thanh xuân có em (35)

Ngày đăng: 22:34 28/04/20


Thời Sênh đứng cách khá xa, chỉ có thể tự tưởng tượng câu chuyện.



Người đàn ông bên cạnh Mộ Dung Tiểu Tiểu hẳn là người nhà Mộ Dung, nữ chính đại nhân chuẩn bị vả mặt người ta rồi.



Cốt truyện tiến triển hơi nhanh thì phải?



Tiểu thuyết trăm vạn chữ về còn hơn hai mươi vạn chữ thôi sao?



“Cô giáo, cho em này.” Ngôn Luật đưa một ly nước trái cây cho Thời Sênh, “Chúng ta về đi, ở đây chán chết đi được ấy.”



“Về làm gì?” Nam nữ chính đều ở đây, xem kịch miễn phí mà không thích, bị ngu à?



Ngôn Luật nhấp môi cười, “Em thích làm gì thì chúng ta làm cái ấy.”



Thời Sênh: “…” Chẳng thích làm cái gì hết.



Anh đừng có dụ dỗ bản cô nương, bản cô nương là người kiên định.



Thời Sênh đẩy tay Ngôn Luật ra, “Quy củ một chút.”



“Cô giáo… Chúng ta về đi mà.” Nơi này có gì tốt chứ, hắn chỉ muốn cô ấy nhìn mình hắn mà thôi.



“Đợi tí.” Thời Sênh trừng mắt với hắn, “Anh đừng làm loạn nữa, cẩn thận em đánh chết anh đấy.”



“Oh.” Nếu giờ hắn ôm cô đi, thế nào cũng bị cô đánh cho một trận.



Ngôn Luật nhìn về phía Thời Sênh đang nhìn, đôi mắt tràn đầy sự lạnh lẽo, cô ta thì có gì đẹp chứ?



“Cô…”



Giọng nhẹ nhàng vang lên bên tai Thời Sênh, tầm mắt Thời Sênh dừng trên người thiếu nữ đó, biểu tình đạm mạc, “Có việc gì?”



Lâm Thiển Lam hơi sửng sốt, sau đó cắn môi, lắc đầu, “Không có gì ạ!”



Sau chuyện lần đó, cô ta khá sợ Thời Sênh.



Thời Sênh nắm tay Ngôn Luật đi về phía bên kia, để lại một mình Lâm Thiển Lam đứng đó nhìn người đi tới đi lui.



Đằng sau có người vỗ vỗ vai cô ta, “Thiển Lam, thôi, bỏ đi.”



Lâm Thiển Lam dùng tay che mặt, “Dĩ Huyên… Rốt cuộc mình đã sai ở đâu?”
Người bên đó vây lại quá nhiều nên những người đứng xa căn bản không biết bên trong xảy ra chuyện gì, một hồi lâu sau, âm thanh ồn ào liền yên tĩnh trở lại.



“Y Cẩn, lần nào tôi cũng nhường nhịn cô nên cô nghĩ tôi sợ cô đúng không?”



Giọng của Mộ Dung Tiểu Tiểu truyền khắp hội trường.



“Tôi… Không làm gì mà…” Giọng nói yếu ớt của Y Cẩn hoàn toàn trái ngược với âm thanh như sấm dậy của Mộ Dung Tiểu Tiểu.



“Vừa rồi cô cố ý đẩy tôi, cô còn dám nói là không làm gì hả?”



“Tôi không mà… Anh Lăng Hủ, em không đẩy bạn học Mộ Dung…”



“Mộ Dung Tiểu Tiểu, cô làm ầm ĩ đủ chưa hả?” Lăng Hủ quát lớn làm khắp sàn nhảy càng thêm yên tĩnh.



“Tôi làm ầm ĩ? Đúng, đúng, đúng, là tôi không nói lý, thế đã vừa lòng anh chưa?” Mộ Dung Tiểu Tiểu đẩy đám người ra, vụt chạy khỏi sàn nhảy, vừa mới xông ra liền đụng phải một người đàn ông.



“Tiểu Tiểu? Làm sao thế? Ai bắt nạt cháu?” Người đàn ông đỡ lấy Mộ Dung Tiểu Tiểu, quan tâm hỏi.



Mộ Dung Tiểu Tiểu cúi đầu gạt nước mắt, “Chú út, cháu không sao.”



Người đàn ông nhíu mày, nhìn về phía Lăng Hủ và Y Cẩn còn đứng ở giữa sàn nhảy, “Tiểu Tiểu đừng sợ, có chú ở đây.”



Nói xong, anh ta liền kéo tay Mộ Dung Tiểu Tiểu đi về phía Lăng Hủ, “Cậu là Lăng Hủ?”



Ánh mắt Lăng Hủ dừng lại trên tay hai người đang nắm lấy nhau, “Anh là ai?”



“Chú của Mộ Dung Tiểu Tiểu, cổ đông của Anh Lan.”



Sắc mặt Lăng Hủ hơi biến đổi, cảm xúc không rõ ràng bắt đầu dâng lên trong đáy mắt.



“Mộ Dung Tiểu Tiểu, đây là diễn viên cô tìm ở đâu ra thế, kỹ thuật diễn không tệ đâu.” Bên tai vang lên tiếng trêu đùa của học sinh.



Nếu cô ta mà là cháu của cổ đông Anh Lan thì sao phải cải trang thành thường dân vào đây học?



“Ha ha ha, Mộ Dung Tiểu Tiểu điên rồi hay sao ấy, cho rằng làm thế thì Hủ vương tử sẽ liếc nhìn cô ta một cái sao?”



“Mộ Dung Tiểu Tiểu, sao cô không soi gương xem, với bộ dáng này của cô mà cũng mơ tưởng Hủ vương tử của chúng tôi sao, đúng là người si nói mộng.”