Boss Là Nữ Phụ

Chương 1157 : Thời sênh ở bệnh viện tâm thần (11)

Ngày đăng: 22:34 28/04/20


Mặt Mộ Lí toàn là máu, máu tươi nhỏ xuống áo khoác dài màu trắng của hắn, trong nháy mắt thấm ướt một mảng lớn.



Mà Mộ Lí lúc này đã không còn ý thức.



Đập một phát liền chết rồi? Sao mà kỳ vậy? Không đến mức đó chứ?



... Nghĩ chút thì không thể.



Thời Sênh tiến lên dò xét cánh mũi hắn, vẫn còn thở, chưa chết.



Đã bảo biến thái thì sao có thể dễ chết như vậy được.



Nhưng cái đó cũng không đến nỗi đập một cái là choáng váng luôn chứ?



Thời Sênh kỳ quái quan sát Mộ Lí mấy lần. Phía sau người bệnh viện đã chế ngự bệnh nhân phát bệnh. Chu Ninh cũng vào lúc này chạy tới, duy trì trật tự.



Hứa Nhạc được Chu Ninh đưa đi cứu chữa. Y tá rất nhanh chạy qua phía Mộ Lí. Nhìn thấy Mộ Lí mặt đầy máu, y tá nhỏ khiếp sợ kêu lên, “Mau tới đây, bác sĩ Mộ bị thương rồi.”



Các hộ lý nhấc Mộ Lí lên cáng cứu thương, vội vàng đưa đi. Một y tá đột nhiên bắt lấy Thời Sênh, “Cô cũng bị thương? Cùng tôi qua bên kia xử lý một chút.”



“Tôi không...” Thời Sênh cúi đầu nhìn mu bàn tay, nơi đó không biết bị xước một miếng từ lúc nào, lúc này đang chảy máu.



Thời Sênh: “...” Bị thương lúc nào vậy trời?



Bản cô nương sao lại chả thấy gì hết chứ!



Cô thật sự không cảm giác được, một chút cũng không đau.



Lúc Mộ Lí chưa ngã, cô rất chắc chắn tay mình không bị thương, vậy khẳng định là sau khi hắn ngã xuống rồi.



Cái không gian kia rất hẹp, cô vì muốn tiếp xúc với Mộ Lí ít nhất có thể, chắc đã cọ vào cạnh bàn cũng nên.



Mộ Lí không có chuyện gì, chỉ là đầu chảy máu có chút nghiêm trọng, nhìn dọa người.



Y tá nhỏ băng bó tay cho Thời Sênh, dặn dò: “Những ngày này đừng đụng vào nước, mỗi ngày đến đổi một lần thuốc... tôi sẽ dặn dò hộ lý của cô.”



Cuối cùng chắc y tá nghĩ đây là một người bệnh thần kinh, nói với cô ta cũng vô ích, liền không nói thêm gì nữa, chuyên tâm băng bó cho cô.
Hứa Nhạc cắn môi, “Chu đại ca, cô ta rất đáng sợ.”



“Anh biết, sau này em ít tiếp xúc với cô ta đi.” Kẻ đáng sợ không chỉ một mình cô ta, còn có bác sĩ Mộ Lí đó.



“Vâng.”







Thời Sênh trở lại tầng sáu, vừa lên liền nghe có người đang khóc nháo, cái phòng bệnh ở giữa thang gác cửa đóng một nửa. Thời Sênh nhìn vào bên trong, người bệnh nhân kia hình như không muốn uống thuốc, bị hộ lý cưỡng ép đút thuốc, bệnh nhân giãy giụa rất lợi hại, thuốc vãi đầy đất.



“An Khởi, cô về rồi à.” Đặng Quân không biết từ chỗ nào chui ra, kéo cô đi vào phòng bệnh của cô, “Nghe nói ở nhà ăn có chuyện ồn ào, cô không sao chứ?



Thời Sênh rút tay về, “Không sao.”



Đặng Quân nhìn về phía sau. Lúc đến điểm mù khi hai camera giao nhau, hắn đột nhiên hạ thấp giọng, cực nhanh nói, “An Khởi, tôi biết cô và bọn họ không giống nhau. Lúc bọn họ đưa thuốc cho cô, cô đừng uống thuốc con nhộng.”



“Hử?” Cái quỷ gì thế?



Đặng Quân không nói gì, hắn đi tới phía trước mấy bước, mở cửa phòng bệnh cho cô.



Thời Sênh nhìn về phía camera, sau đó mặt không đổi sắc bước vào phòng. Đặng Quân nháy mắt mấy cái với cô, đóng cửa lại.



[Nhiệm vụ phụ tuyến: Lập kế hoạch Trung Sơn. Manh mối gợi ý: Mộ Lí.]



Thời Sênh: “...” Ai cho mi phát nhiệm vụ phụ tuyến lung tung hả?



[Ký chủ, nhiệm vụ lần này liên quan đến Phượng Từ nhà cô, cô thật sự không nhận sao?]



Phượng Từ? Hắn không phải ở tầng tám sao...



Tầng tám...



Thời Sênh nghĩ đến những lan can sắt vây kín tầng tám kia, đỡ trán, “Hắn lại chờ ông đây đi cứu sao?”



[…] Bản hệ thống không nói gì cả.