Boss Là Nữ Phụ

Chương 1158 : Thời sênh ở bệnh viện tâm thần (12)

Ngày đăng: 22:34 28/04/20


Thời Sênh nghe ngóng tình hình tầng tám.



Tầng tám giống như một nơi ngăn cách với thế giới bên ngoài, không có internet, không có camera, ra vào rất nghiêm ngặt. Thời Sênh nằm vùng ở cầu thang nửa ngày cũng không thấy có người từ phía trên đi xuống.



“An Khởi, bác sĩ Mộ tới kiểm tra phòng rồi.” Đặng Quân đứng ở xa kêu Thời Sênh.



Thời Sênh nhìn về phía phòng bệnh của mình, hai tay Mộ Lí đút ở trong túi áo khoác dài màu trắng, phía sau đi theo mấy y tá nhỏ, oai phong vô cùng.



Sắc mặt hắn vẫn tái nhợt, môi không có nửa điểm huyết sắc, vải xô trên đầu đã tháo rồi, đeo kính, lại là một tên mặt người dạ thú.



Thời Sênh từ thang gác trở về phòng bệnh, Mộ Lí theo cô đi vào.



“Cạch.” Cửa phòng khóa lại.



Thời Sênh quay đầu nhìn Mộ Lí. Mộ Lí dựa vào cửa, xuyên qua mắt kính, nhìn thẳng cô, “An Khởi, đừng tới gần tầng tám.”



Manh mối nhiệm vụ phụ tuyến ở trên người Mộ Lí...



“Tầng tám có cái gì?”



Mộ Lí đẩy gọng kính, mắt kính phản chiếu ánh sáng, che lấy biểu cảm thoáng lóe lên của hắn, “Là địa ngục.”



Thời Sênh: “...” Ta thấy bác sĩ này khả năng cần chữa trị.



Thời Sênh đảo con ngươi, “Là thí nghiệm không được lộ ra hay là **** nghiên cứu?”



Dựa theo sáo lộ*, cũng chỉ có những thứ này.



* Sáo lộ - 套路: Nguyên bản đây là thuật ngữ trong võ thuật, nhưng được cư dân mạng đưa vào sử dụng, dùng để chỉ hành động mặt dày, không biết xấu hổ tìm mọi cách để làm quen, tiếp cận với đối phương.



Sắc mặt Mộ Lí không có thay đổi gì, hắn cầm bút ra bắt đầu ghi chép, một chữ đều không hỏi, viết xong liền đi.



Thời Sênh: “...” Tên biến thái này có bệnh gì thế?







Thời Sênh trong lúc nói chuyện phiếm với hộ lý lại có thêm được chút thông tin, tầng tám và tầng bảy bị phong bế kín, chỉ có thể dùng thang máy từ tầng hầm dưới đất đi lên.



Mà thang máy của tầng hầm dưới đất cần dấu vân tay mới mở được, người không được nhập dấu vân tay, căn bản không đi lên tầng tám được.



Bên ngoài nói là phòng ngừa bệnh nhân chạy ra làm hại người.



Tầng tám vốn là chỗ của bệnh nhân đặc biệt nguy hiểm, cũng không có ai cảm thấy không đúng.




Người đầu kia xuất hiện rất nhanh, ánh đèn pin trực tiếp chiếu vào trên người Thời Sênh, “Không phải người của chúng ta, diệt khẩu.”



Gần như cùng lúc với tiếng nói, đạn của đối phương nhanh chóng bắn tới. Thời Sênh dùng thiết kiếm ngăn đạn, người nhanh chóng lướt qua bên kia.



Đạn bắn vào thiết kiếm, đinh đinh đang đang kêu lên.



Đám người đối diện mặt mũi lơ ngơ.



“Cái gì...” Sao lại có người có thể ngăn được đạn chứ, “Đánh chết ả!”



Tất cả mọi người đều cảm nhận được nguy hiểm, không đánh chết được cô ta, thì người chết sẽ là bọn họ.



Đạn đối với Thời Sênh hoàn toàn vô dụng, không phải không bắn trúng, mà là bắn vào thiết kiếm. Trong bóng tối tia lửa bắn ra bốn phía, bọn họ thấy có bóng đen lướt qua bọn họ, hàn quang chợt hiện, phóng đại vô hạn ở trong con ngươi bọn họ.



Cái chết tới rồi.



Thanh âm chợt ngừng.



“Mẹ nó thiểu năng còn muốn hại chết ông đây.” Thời Sênh dùng thiết kiếm chống xuống đất, lẩm bẩm chửi nhỏ mấy câu.



Đến lúc cô quay đầu nhìn Mộ Lí, Mộ Lí vừa rồi còn nằm dưới đất giờ lại không thấy đâu nữa.



Thời Sênh: “...” Hắn biết thuật độn thổ sao?



Không hổ là biến thái a!



Thời Sênh tìm một vòng, không thấy Mộ Lí, lại gặp phải một nhóm người đi lên, một lời không nói liền đánh nhau với bọn họ.



Tầng tám chỉ nhốt mấy người, còn lại thứ gì cũng không có. Những người đó nhìn qua cũng không có chỗ nào kỳ quái... ừm, ngủ như chết. Cô ở bên ngoài đánh đánh giết giết, đám người này lại chả có ai tỉnh dậy.



Cô cũng không tìm được người đàn ông lần trước gặp.



Hắn không ở nơi này...



Tầng tám có thang máy trực tiếp tới tầng hầm, bị chuyển đi cô khẳng định không biết, vậy là cô đi một chuyến vô ích rồi?



Tức quá à!



Lãng phí nhiều thời gian của bản cô nương như vậy.



Về đi ngủ.