Boss Là Nữ Phụ
Chương 116 : Đế quốc xác sống (30)
Ngày đăng: 22:07 28/04/20
Tất cả đầu mối cô tìm hiểu được đều hướng tới núi Kim Phượng.
Mà Trình Tùng cũng tra được một ít chuyện ở núi Kim Phượng kia. Núi này đã bị người ta mua, nhưng là ai mua thì lại không tra được.
Có điều, khẳng định không phải nhà nước mua.
Thời Sênh xử lý tốt mọi chuyện của mình, mang theo một ít xác sống tới núi Kim Phượng.
Núi này vì có bề ngoài rất giống phượng hoàng nên được đặt tên là Kim Phượng.
Từ phía trên đi xuống, Thời Sênh cảm thấy nơi này rất quen mắt, cô bảo Thiên Lê cô mang mình tới mấy chỗ, cuối cùng Thiên Lê thuấn di tới một cái hang.
Từ cái hang này nhìn ra ngoài, Thời Sênh nhớ đây chính là nơi mà sau khi mình bị Thích Minh Tuyết đánh lén, lúc tỉnh lại gặp được Thiên Lê ở đây.
“Thiên Lê, anh biết gần đây có gì đó, đúng không?” Thiên Lê và Mạc Văn đồng thời mất tích, lại xuất hiện ở núi Kim Phượng mà Trình Tố từng nhắc tới, không chừng hắn vẫn luôn ở đây.
Thiên Lê cười cực kỳ đơn thuần, ánh mắt nhìn thẳng vào tay Thời Sênh.
Lại muốn ăn.
Thời Sênh. “…” Trong trường hợp nghiêm túc thế này mà còn nghĩ tới ăn.
Bản cô nương chỉ hận không thể…
Vậy ăn đi.
Vua xác sống đại nhân sau khi được ăn non đủ liền mang Thời Sênh thuấn di tới một nơi rất rộng rãi.
Đây là một cái sân thí nghiệm bỏ hoang, xung quanh còn không ít thiết bị thí nghiệm.
“Đây là nơi nào?” Phía bên trong núi Kim Phượng sao?
“Nơi tôi sinh hoạt.” Thiên Lê chậm rãi nói, sau đó kéo tay cô tới một lối đi ở phía xa, giọng nói có chút nghi hoặc. “Nơi này có rất nhiều người… Không biết tại sao giờ đã không còn ai.”
Thiên Lê rất quen thuộc với nơi này, rất nhanh đã dẫn cô đi hết một vòng căn cứ.
Nơi này nhìn qua đã phủi bụi rất lâu, rõ ràng là lâu lắm không có người ở.
Có nơi còn rất hỗn loạn, chứng minh lúc đi rất vội vàng.
…
Mùa thu mạt thế năm thứ hai, đế quốc xác sống chính thức thành lập.
Hơn phân nửa đất nước bị xác sống chiếm lĩnh, chúng bắt đầu trùng kiến lại các thành thị bị phá hủy.
Mà con người bị đuổi đến phía Tây, nơi này là cao nguyên, xác sống không thích nơi này nên để lại cho con người.
Hiện giờ, nhân loại chỉ còn hơn trăm vạn người, còn không bằng cái số lẻ của xác sống.
Ở thời điểm này, bọn họ vẫn phân hóa thành các đoàn thể nhỏ, phân hóa cực kỳ sâu sắc.
Cho nên số lượng trăm vạn vẫn đang không ngừng rút ngắn lại.
“Đám nhãi ranh kia còn tưởng đây là thiên hạ của bọn chúng, còn kiêu ngạo như thế, mẹ nó!”
“Ai bảo trên tay người ta có vật tư và vũ khí chứ.” Có người thở dài.
“Phi, tao đang chửi con tiện nhân Cố Nam kia. Đại quân xác sống của nó có cần ăn gì đâu mà vẫn cố tình cướp vật tư của chúng ta.”
“Đại ca, anh nói xem, làm sao Cố Nam có thể khống chế đám xác sống đó?” Chuyện khống chế xác sống là chuyện mà không một ai dám tưởng tượng tới.
“Ai biết liệu có phải vì tiện nhân đó đã ngủ với đám xác sống đó không?”
“Lão đại, làm chuyện đó với xác sống có cảm giác thế nào nhỉ?”
“Mày muốn biết thì tự mình đi thử là được rồi.” Người bên cạnh cười vang.
Một cô gái vẫn luôn ngồi ở một góc liền ngẩng đầu lên, nhìn về phía người hỏi chuyện kia, thanh âm kiều mị. “Bên cạnh Cố Nam có một thiếu niên, thiếu niên đó là vua xác sống. Cố Nam chỉ cần khống chế được hắn thì đã coi như khống chế được tất cả xác sống rồi.”
Cô gái vừa nói xong, bốn phía liền an tĩnh lại, vô số ánh mắt nhìn về phía cô ta.
Trên người cô gái mặc rất ít, vô số da thịt lộ ra ngoài, hai quả tuyết lê trước ngực càng thêm sinh động làm cho người nhìn một trận miệng đắng lưỡi khô.
“Thích Minh Tuyết, cô nói thật chứ?” Ánh mắt Lão Đại kia sắc bén nhìn về phía cô gái.
Thích Minh Tuyết hơi mỉm cười, vẻ kiều mị trên mặt lại có thêm một chút khinh thường và chán ghét. “Cố Nam đi đâu cũng mang hắn theo, hơn nữa các ngươi không thấy đám xác sống còn sợ thiếu niên đó hơn Cố Nam à?”