Boss Là Nữ Phụ

Chương 117 : Đế quốc xác sống (31)

Ngày đăng: 22:07 28/04/20


Chương 117ĐẾ QUỐC XÁC SỐNG (31)



Nghe Thích Minh Tuyết nói vậy, đám người kia lập tức sôi trào.



Nếu bọn họ có thể bắt được vua xác sống kia, có phải bọn họ cũng có thể xưng vương xưng bá ở thế giới này không?



Thích Minh Tuyết cười lạnh nhìn đám đông đang kích động thảo luận. Bọn họ cũng không nghĩ bên cạnh Cố Nam có nhiều xác sống cao cấp như thế, muốn bắt một vua xác sống ở bên cạnh cô đi thật sự là người si nói mộng.



Nhưng những người này có có thể coi như là yểm trợ rất tốt cho cô ta.



Cô ta muốn giết Cố Nam.



Vô số người vốn không còn hi vọng gì vào ngày mai, nghe lão đại khuyên bảo đã hăng hái gia nhập đi bắt vua xác sống.



Hơn một ngàn người lập tức đua nhau từ trong căn cứ ra ngoài.



“Các anh đi đâu?” Người giữ cổng hỏi cho hết phận sự.



“Chúng tôi ra bên ngoài thu thập vật tư.” Đây là câu trả lời mà bọn họ đã thống nhất từ sáng sớm.



Quả nhiên, người kia không hỏi nhiều nữa, chỉ hỏi nhân số sau đó liền để họ đi.



Mới ra khỏi căn cứ liền gặp Tống Thập mang theo người mang vật tư quay về.



Đây không phải lần đầu Thích Minh Tuyết gặp Tống Thập, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta tránh không muốn gặp hắn.



Ngay từ đầu, Tống Thập suýt không nhận ra Thích Minh Tuyết. Cô ta thay đổi quá nhiều, xinh đẹp hơn trước kia, ăn mặc lố lăng hơn trước kia, nhìn từ xa chỉ thấy đó là một vưu vật.



Hắn luôn nghe nói bên cạnh lão đại có một người phụ nữ rất xinh đẹp, không ngờ lại là cô ta.



“Tống đại ca, sao thế, bạn của anh à?” Một nữ sinh đáng yêu bên cạnh Tống Thập tò mò hỏi.



Tống Thập quay đầu lại, hơi mỉm cười, giọng điệu ôn hòa: “Không, chỉ là giống một người bạn trước kia của anh.”



Cô gái “À” một tiếng rồi lại quay đầu cười khanh khách: “Tống đại ca, hôm nay em và anh có thể cùng nhau…”




“Tới đây, ngồi xuống. Minh Tuyết chưa ăn gì phải không? Đây, anh phần riêng cho em đấy, mau ăn đi!” Lộ lão đại đánh giá cô ta với ánh mắt dâm tà.



Cô em này hắn mơ ước đã lâu, đáng tiếc cô ta vẫn luôn rất cẩn trọng, thực lực cũng rất cao.



Cũng chỉ có thể nhìn mà thèm.



“Cảm ơn Lộ lão đại đã nâng đỡ, em còn chưa đói bụng. Chút nữa còn phải giết xác sống, Lộ lão đại mau ăn đi.” Trong lòng Thích Minh Tuyết chán ghét không thôi, nhưng ngoài miệng vẫn cười duyên đáp lại.



Hai người đẩy tới đẩy lui, Lộ lão đại chẳng chiếm được chút tiện nghi nào. Nói một hồi, Thích Minh Tuyết liền trở về chỗ ngồi ở bên kia.



“Phi, không biết đã quyến rũ bao nhiêu đàn ông rồi, còn dám làm bộ làm tịch trước mặt ông mày.”



“Lão đại đừng nóng giận, trên người cô ta có không ít đồ tốt, chúng ta cần cô ta.” Người bên cạnh lập tức trấn an hắn.



“Lão đại, việc này cũng đơn giản mà, chờ chúng ta tìm một cơ hội… đến lúc đó đồ của cô ta còn không phải của lão đại anh sao?” Người nọ nháy mắt một cái với Lộ lão đại.



Lộ lão đại lập tức hiểu ra, vỗ vỗ bờ vai hắn với vẻ tán thưởng.



Đoàn người vừa đi vừa nghỉ, mặc dù có không gian của Thích Minh Tuyết chống đỡ, nhưng đợi tới được căn cứ của Thời Sênh thì cũng chỉ còn lại hơn trăm người.



Mỗi lần bọn họ muốn lùi bước thì Thích Minh Tuyết lại tẩy não họ, nói đã tới đây rồi, nếu trở về thì còn mất nhiều hơn, vì vậy không ít người mơ mơ hồ hồ đi tới tận đây cùng cô ta.



Nhìn căn cứ này, cả đám đều hoảng hốt.



Đây mà là mạt thế ư?



Không phải bọn họ xuyên không rồi chứ?



Tường thành trước mặt bọn họ đại khí huy hoàng, không có hơi thở của hiện đại, lại giống như một lâu đài cổ thời trung cổ.



Trên tường thành có xác sống mặc chế phục đang đứng gác, nhìn giống hệt con người.



Dưới tường thành rất an tĩnh, không có bất kỳ ai ra vào.