Boss Là Nữ Phụ

Chương 1160 : Thời sênh ở bệnh viện tâm thần (14)

Ngày đăng: 22:34 28/04/20


Mộ Lí đút tay vào túi áo khoác dài màu trắng, “Chu Ninh muốn gặp cô.”



“Gặp tôi làm gì?” Nói hết rồi ông đây cái gì cũng không biết. Nam chính đại nhân vì Mao lão* cứ bám lấy bản cô nương mãi không tha.



* Mao lão: Ý nói tiền lương.



Có bệnh a!



“Không biết.” Mộ Lí xoay người rời đi, “Đi theo.”



Thời Sênh bĩu bĩu môi, anh kêu đi theo là phải đi theo chắc, ông đây mất mặt nhiều rồi, không đi.



Thời Sênh đi ngược lại hướng Mộ Lí.



Mộ Lí đi mấy bước, không nghe phía sau có tiếng bước chân, vừa quay đầu liền thấy cô đã đứng ở trước mặt hai bệnh nhân thần kinh không biết làm gì, đang túm cổ áo một người, đẩy hắn ngã trên đất.



Mộ Lí: “...”



“Đánh người rồi!” Y tá nhỏ ở phía xa thét chói tai.



Hộ lý phân tán ở bốn phía, lập tức xúm lại chỗ Thời Sênh.



Thời Sênh bị đưa đến phòng tối nhỏ.



Mộ Lí ngồi ở đối diện cô, trầm mặt, “Tại sao đánh người?”



Thời Sênh vắt hai chân ở trên bàn, khẽ rung, nghe được câu hỏi của Mộ Lí, hung hăng càn quấy hất hất cằm, “Phát bệnh thôi.”



Mộ Lí gia tăng ngữ khí, “Cô rất tỉnh táo mà.”



Vừa rồi cô đánh người xong liền không có bất cứ động tĩnh gì, căn bản không phải là phát bệnh.



“Ngứa tay.” Thời Sênh đổi một từ, “Dù sao tôi có bệnh, đánh người lại không phạm pháp.”



Mộ Lí yên lặng một hồi, đứng dậy đi ra ngoài, dặn dò người bên ngoài, “Đưa camera tới đây.”



Camera rất nhanh đưa đến tay Mộ Lí, camera trong vườn hoa là ở khắp mọi vị trí. Hắn lọc ra những camera có quay được góc đó.



Trong camera, sau khi hắn xoay người, cô lập tức đi hướng ngược lại, sau đó đột nhiên đứng lại ở trước mặt hai người kia, giây kế tiếp liền động thủ.




Phía sau Thời Sênh đột nhiên có một người, kéo cô ra sau, “Cảnh sát Chu, An Khởi chỉ là hắt đĩa thức ăn vào người anh thôi, không đủ để thành tội danh đánh cảnh sát.”



Đậu má!



Người này đi không có tiếng động sao? Xuất quỷ nhập thần!



Dọa chết bổn cô nương rồi!



Thời Sênh như có gì suy nghĩ nhìn chằm chằm bóng lưng Mộ Lí.



Chu Ninh nhìn thấy Mộ Lí, chỉ cảm thấy nhức đầu. Người đàn ông này rất cổ quái, cổ quái y như người bệnh thần kinh phía sau hắn đó.



“Bác sĩ Mộ, vì sao anh cứ ba lần bốn lượt ngăn cản tôi phá án vậy?”



Chu Ninh thân là quân nhân, trên người tự nhiên có chính khí thanh thế cuồn cuộn, cộng thêm hào quang của nam chính, hắn kiên cường vô cùng, khí thế kia vô cùng dọa người.



Đương nhiên đó là đối với người bình thường mà nói.



Thời Sênh hoàn toàn không nhìn hắn, nhìn chằm chằm sau gáy Mộ Lí, không biết đang suy nghĩ gì.



Mộ Lí mặt không đổi sắc, thậm chí còn rất trấn định đẩy đẩy gọng kính, “Cảnh sát Chu, tôi chỉ là vì bảo đảm an toàn cho bệnh nhân. Anh không có bất kỳ bằng chứng và chứng cứ nào, tôi tại sao phải để cho anh mang bệnh nhân của tôi đi chứ?”



Sắc mặt Chu Ninh từ xanh biến thành đen, nhất thời nói không ra lời, hắn chỉ là hoài nghi, không có bất kỳ chứng cứ gì.



“Nếu như không có chuyện gì, tôi dẫn An Khởi đi trước.”



“Chờ một chút.” Chu Ninh gọi Mộ Lí lại, “An Khởi, cô không muốn biết thân thế của mình sao?”



Thời Sênh đảo con ngươi, chuyển tầm mắt từ sau gáy Mộ Lí lên trên người Chu Ninh, kinh ngạc, “Cảnh sát Chu tra được thân thế của tôi rồi?”



“Không có.”



“Không có vậy anh nói cái rắm à!” Thời Sênh đảo mắt.



Sắc mặt Chu Ninh lại đen xì, “Tôi tra được một ít manh mối, tôi có thể nói cho cô, nhưng coi như trao đổi, cô phải trả lời vấn đề của tôi.”



“Tâm tình không tốt, không muốn trả lời, cũng không muốn biết tôi là ai.” Tức là không để cho anh phá án đấy.