Boss Là Nữ Phụ

Chương 1161 : Thời sênh ở bệnh viện tâm thần (15)

Ngày đăng: 22:34 28/04/20


Càn quấy bậy bạ như Thời Sênh, Chu Ninh cũng hết cách.



Thứ hắn cảm thấy hữu dụng, đối phương bỗng nhiên không để ý nữa, vậy hắn còn có gì để đặt cược nữa.



“An Khởi, cô biết cái gì, nói cho Chu đại ca, nếu không sẽ còn có nhiều người chết hơn.” Hứa Nhạc đột nhiên bật chế độ tri tâm tỷ tỷ, “Cứu một mạng người còn hơn xây tháp bảy tầng.”



“Trên thế giới mỗi ngày đều có trăm nghìn người chết, cô lợi hại như vậy, cô đi cứu đi!” Ông đây thân mình còn không lo xong, lại còn cứu người. Cứu người nào? Sao không thấy ai tới cứu ông đây!



Hứa Nhạc cảm thấy mình nói chuyện với người phụ nữ này xong, cả đời này cũng không muốn nói chuyện với cô ta nữa.



Hứa Nhạc hít sâu một hơi, “Lời không phải nói như vậy, trong phạm vi khả năng của chúng ta, cứu được một mạng người chính là một đại công đức.”



Thời Sênh đột nhiên cười nhạo một tiếng, tiếng cười đó khiến cho trái tim Hứa Nhạc run rẩy, huyết sắc trên mặt dần dần mất đi.



Cô ta từng nói cô ta sẽ không nói cho người khác biết...



Cô ta có bệnh, cho dù nói cho người khác biết, ai có thể tin chứ?



“Vậy lúc đó cô dẫn hung thủ tới phòng tôi, cô sao lại quên những lời này? Hả?”



Tiếng của cô không nhẹ không nặng, không phải chất vấn, cũng không phải nghi ngờ, chỉ là một câu trần thuật rất bình tĩnh.



“Hung thủ gì?”



“Hung thủ gì?”



Câu trên là của Mộ Lí hỏi, câu dưới là Chu Ninh hỏi.



Người phía trước mặt đầy sát khí, âm trầm kinh người.



Người phía sau mặt đầy nghi ngờ và ngưng trọng.



Tim Hứa Nhạc đập thùng thùng, ưu tư nơi đáy mắt trào lên, cô ta nhấc nhấc môi, “An Khởi... cô đang nói cái gì thế? Tôi dẫn hung thủ tới phòng cô bao giờ? Cô có phải là nhớ nhầm rồi không?”



Nụ cười trên mặt Thời Sênh kia khiến cho Hứa Nhạc càng thêm thấp thỏm, khí lạnh không ngừng xông lên đỉnh đầu. Hứa Nhạc nắm thật chặt vạt áo, cô đã nghĩ cách xoá bỏ video giám sát rồi, cô ta không có chứng cứ...
Hộ lý đó có chút tức giận, “Hắn không chịu uống, vừa rồi thừa dịp tôi không chú ý, chạy ra khỏi phòng. Haiz, anh giúp tôi một tay đi, đưa hắn trở về, thật là phiền chết đi được...”



Đặng Quân nhìn Thời Sênh một cái. Cô dựa người vào cửa sổ, mắt lạnh nhìn bọn họ, không có bất kỳ phản ứng nào, giống như pho tượng.



Đặng Quân nghiêng đầu qua, gọi người hộ lý đó, “Tới đây, mau đưa hắn về.”



Chọc tới vị đằng sau, vậy thì không thu nổi cục diện đâu.



“Tôi không uống thuốc, tôi không bệnh, các người buông tôi ra, tôi không có bệnh...”



“Không cho chạm vào tôi, tôi không có bệnh, lũ khốn nạn các người, a... tôi không về đâu, tôi không có bệnh, tôi không uống thuốc...”



Đặng Quân và viên hộ lý đó hợp lực ép bệnh nhân đưa ra ngoài.



Bệnh nhân giãy giụa lợi hại, vô tình làm rơi một chai thuốc trong túi hộ lý ra. Hộ lý đó dường như không chú ý tới, chai thuốc lăn lông lốc một vòng trên mặt đất, cuối cùng lăn vào gầm bàn.



Bệnh nhân và hộ lý rất nhanh đi ra, Thời Sênh động chân, đi tới bàn bên cạnh, khom người nhặt chai thuốc kia lên.



Không khác biệt lắm với cái chai trong tay hai bác sĩ lần trước, phía trên tất cả đều là viết bằng tiếng Anh, tên chính là thuốc chuyên dụng khoa thần kinh, trên chai không có bất kỳ nhãn hiệu nào.



Thuốc không có bất kỳ nhãn hiệu nào làm sao có thể vào bệnh viện?



Trừ phi là... của chính bệnh viện.



Thời Sênh nhét chai thuốc về chỗ cũ, trở lại cửa sổ duy trì tư thế đứng vừa rồi. Cô mới vừa đứng ngay ngắn, người hộ lý ban nãy liền chạy trở lại, vội vàng tìm một vòng trên đất.



“An Khởi, cô có thấy một cái chai thuốc không?” Hộ lý không tìm được, ngẩng đầu hỏi Thời Sênh.



“Trẫm nào có thời gian rảnh mà đi nhìn chai thuốc của ngươi, Trẫm rất bận.”



Hộ lý: “...” Cô đứng thì bận cái nỗi gì?



Thôi được, lại phát bệnh.