Boss Là Nữ Phụ

Chương 1165 : Thời sênh ở bệnh viện tâm thần (19)

Ngày đăng: 22:34 28/04/20


Một ý tá chết ở bệnh viện, ngày hôm sau Thời Sênh không nghe thấy chút phong thanh nào cả. Những y tá, hộ lý kia đều giống như là không hay biết chuyện gì hết.



Xem ra những người này căn bản không biết có người chết rồi.



Sắp đến buổi trưa, Mộ Lí tới kiểm tra phòng, Thời Sênh vẫn nằm ở trên giường.



“Dậy.” Mộ Lí đứng ở mép giường, trên cao nhìn xuống.



Con ngươi Thời Sênh xoay tròn, nhìn ra phía sau hắn, “Trẫm không muốn nhìn đám điêu dân này.”



Đám y tá điêu dân: “...” Bọn họ làm sao lại thành điêu dân rồi.



Mộ Lí bình tĩnh nhìn Thời Sênh mấy giây, quay đầu dặn dò, “Mấy người ra ngoài trước đi.”



Mộ Lí ở trước mặt người ngoài, biểu hiện vô cùng nho nhã ôn hòa, những cẩn thận nghe giọng của hắn, sẽ phát hiện không có chút ấm áp nào.



Người của Mộ Lí lui ra ngoài, Thời Sênh mới đưa tay ra, “Kéo tôi cái.”



Mộ Lí dễ tính giơ tay kéo cô, “An Khởi, cô suy nghĩ một chút, tôi đưa cô rời khỏi chỗ này.”



“Tôi có bệnh, tại sao phải rời đi.”



Mộ Lí thu tay lại, đút vào trong túi, nói từng chữ: “Cô khỏi rồi.”



“Tại sao anh lại muốn đưa tôi đi?” Thời Sênh nghiêng đầu nhìn hắn, “Tôi làm trở ngại đến kế hoạch của anh sao?”



Mộ Lí yên lặng không đáp.



Hắn chuyển tầm mắt đến chỗ khác, “Ba ngày sau, tôi đưa cô rời đi.”



Vừa rồi là hỏi, vậy bây giờ chính là kết luận.



“Bác sĩ Mộ, tối hôm qua tôi là nhân chứng, anh dám làm bậy, tôi sẽ nói chuyện đó cho cảnh sát.”



Mộ Lí liếc cô một cái, “Bọn họ sẽ không tin tưởng cô.”



Thời Sênh nhướng mi mắt, cười ra tiếng, “Ngại quá, tôi đã sao lưu camera rồi.”



Mộ Lí: “…”



Mặc dù đoán được là cô, nhưng lúc thật sự nghe được, đáy lòng Mộ Lí vẫn rất bất ngờ.



“Bác sĩ Mộ, anh có chuyện anh phải làm, tôi cũng có chuyện tôi phải làm. Ở trong bệnh viện này, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, thế nào?” Thời Sênh dừng một chút.
Hắn rũ mắt xuống, “Tôi rất bận.”



Thời Sênh mi mắt lạnh lùng, “Tôi hỏi anh một lần cuối cùng, tại sao phải kêu tôi rời khỏi chỗ này.”



Mộ Lí đút tay đang để bên ngoài vào túi quần, yên lặng hồi lâu, “... nhận sự uỷ thác.”



Thời Sênh: “...” Đã bảo là cái tên thiểu năng này làm sao có thể chủ động như vậy được.



“Ai?” Bên ngoài vẫn còn có người nghĩ đến nguyên chủ?



“Cô rời khỏi chỗ này, tôi sẽ nói cho cô biết.”



“Nếu tôi không đi thì sao?” Nguyện vọng cuối cùng của nguyên chủ là rời khỏi chỗ này, nhưng cô vẫn còn hai nhiệm vụ chưa làm xong.



Cái tên thiểu năng này cũng còn chưa giải quyết xong, rời đi cái con khỉ ấy!



Mộ Lí nhấp môi, “Vậy tôi sẽ dùng thủ đoạn đặc biệt đưa cô rời đi.”



Thời Sênh nhướng mi, “Đặc biệt? Anh còn muốn bắt cóc tôi sao?”



Nàng dâu nhà mình lợi hại ghê, ý nghĩ nguy hiểm như vậy cũng dám có, đúng là ba ngày không đánh thì nhà tốt cũng bị dỡ ngói mà!



“An Khởi... nơi này rất nguy hiểm.”



Thời Sênh khẽ hất cằm, giọng hung hăng càn quấy vô cùng, “Vậy thì làm sao.”



Cô mà sợ những người đó sao?



Mộ Lí đi ra cửa, “Cô suy nghĩ đi.”



“Chuyện của tôi còn chưa xong, tôi sẽ không rời đi.” Bản cô nương là một tay chơi chuyên nghiệp đó.



Mộ Lí dừng một chút, kéo cửa đi ra ngoài, chỉ chừa cho Thời Sênh một cái bóng lưng.



[Nói bậy.] Trước đây cô nói không làm liền không làm, câu này cô không biết ngại mà nói ra, biết xấu hổ không vậy?



Thời Sênh hừ hừ, “Cần thể diện làm gì? Có ăn được đâu!”



[...] Ta lại không cãi lại được rồi.



#Ký chủ nhà ta luôn refresh offline, làm sao đây, gấp lắm, online đợi#