Boss Là Nữ Phụ

Chương 1166 : Thời sênh ở bệnh viện tâm thần (20)

Ngày đăng: 22:34 28/04/20


Mấy ngày sau, Mộ Lí lại là mỗi ngày đều đến báo cáo, nhưng mỗi lần đều theo thông lệ kiểm tra phòng, sau đó hỏi cô nghĩ kỹ chưa, không có bất kỳ lời thừa thãi nào.



Sau đó Thời Sênh lại cảm thấy Mộ Lí là một tên mặt người dạ thú, nhìn hắn không vừa mắt.



Đáy lòng Thời Sênh khó chịu, đi tìm người trong danh sách bác sĩ Trương cho cô.



“Thăm hỏi” từng người một quá phiền phức, Thời Sênh bắt tất cả mọi người lại, xách đến tầng tám bỏ hoang.



Có ai có thể tưởng tượng nỗi kinh dị đang đêm hôm khuya khoắt, đột nhiên có người xông phòng, đến khi bản thân tỉnh lại lần nữa liền phát hiện bị trói không?



Thời Sênh cầm danh sách, trước một vòng ánh mắt sợ hãi lên tiếng, “Bây giờ tôi điểm danh, đến ai người đó chít một tiếng.”



Mọi người: “...” Coi bọn họ là chuột sao? Còn chít một tiếng, chít cái rắm ấy!



Nhưng người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Thời Sênh điểm danh, bọn họ bực bội chít một tiếng.



Điểm danh xong, Thời Sênh chống cằm, “Rất tốt, bây giờ là thời gian cạnh tranh tri thức, ai trả lời nhanh và chính xác, xác suất sống tiếp sẽ càng lớn.”



“Ư ư...” Tất cả mọi người đều bị chặn miệng, chỉ có thể phát ra âm tiết ư ư a a.



Thời Sênh tiến lên xé keo dán trên miệng bọn họ ra.



Miệng được tự do, lập tức có người lên tiếng quát, “An Khởi cô điên rồi sao? Thả chúng tôi ra!”



“Xem anh nói kìa, tôi không phải là có bệnh mới ở chỗ này sao?” Không có bệnh có ai thèm ở bệnh viện tâm thần chứ, đồ thiểu năng!



Lời của Thời Sênh khiến mấy người đó mặt biến sắc.



Ừ nhỉ, đối diện là một bệnh nhân tâm thần mà.



Một người căng giọng kêu cứu, “Cứu mạng a! Cứu mạng, người đâu...”



“Đừng gào nữa, kêu rách cổ họng cũng không có ai tới cứu các người đâu.” Thời Sênh không nhịn được trợn trắng mắt, “Đừng lãng phí thời gian, tôi bắt đầu đặt câu hỏi, trả lời chậm, tự cầu phúc đi.”



“Người tổng phụ trách kế hoạch này của các người là ai?”



Tất cả mọi người đều không trả lời, không ít người vẫn còn đang gân cổ kêu cứu.



Thời Sênh móc móc lỗ tai, chợt mò ra thiết kiếm, cắm vào trước mặt người kêu gào hăng nhất kia, tiếng kêu gào ngừng bặt.



Thời Sênh lại hỏi một lần, “Người tổng phụ trách kế hoạch này của các người là ai?”
Mộ Lí và chuyện này có quan hệ khỉ gió gì chứ?



[Tìm ra chân tướng chính là nhiệm vụ của Ký chủ.]



Thời Sênh: “...” Phế vật.



[…] Chủ nhân, Ký chủ lại đang tiến hành công kích tôi.



Thời Sênh đi loanh quanh ở phòng một hồi, “Mộ Lí là người của các người à?”



“Mộ Lí?” Mấy người đồng thời lắc đầu, “Có điều Hộ Hải kêu chúng tôi để mắt đến Mộ Lí.”



Thời Sênh trói mấy người này lại, nhảy xuống cửa sổ đi tìm Mộ Lí.



Mới vừa xuống dưới, liền thấy nữ chính lén lén lút lút ra ngoài, Thời Sênh khó hiểu, suy nghĩ một chút, đuổi theo cô ta.



Hứa Nhạc đi rất cẩn thận, tránh tất cả camera, thân thủ cũng không giống như biểu hiện bình thường.



Đáy lòng Thời Sênh có chút kinh ngạc, nữ chính này... hình như không ngu đần như vể ngoài chút nào!



Cô cũng không nhìn ra, kỹ năng diễn xuất này lấy được giải Oscar hoàn toàn không thành vấn đề.



Đã bảo nữ chính hắc ám sao có thể ngu xuẩn như vậy được…



Con ngươi Thời Sênh xoay tròn, đi theo Hứa Nhạc cả đường ra khỏi bệnh viện tâm thần. Cô ta lại đi một đoạn rất xa, thỉnh thoảng dừng lại quan sát bốn phía, rất cẩn thận.



Thời Sênh thầm muốn nhảy ra ngoài giết chết Hứa Nhạc.



Cơ hội tốt như vậy...



Ngay tại lúc Thời Sênh chuẩn bị nhảy ra, hai chiếc xe đột nhiên từ xa lái tới, trong xe có mấy người xuống, Hứa Nhạc ngẩn ra một chút, đại khái là phát hiện không đúng, xoay người chạy.



Người phía sau rất mau đuổi theo cô ta, số người chênh lệch quá nhiều, Hứa Nhạc chống cự một hồi liền bị mấy người kia túm lấy, nhanh chóng nhét vào trong xe mang đi.



Thời Sênh nhìn mà lơ mơ, nữ chính đại nhân cứ định làm chút chuyện thì nhất định sẽ bị bắt cóc sao?



Không phải, các ngươi thả nữ chính đại nhân ra mau!



Nhường cho ông đây đi!