Boss Là Nữ Phụ
Chương 1168 : Thời sênh ở bệnh viện tâm thần (22)
Ngày đăng: 22:34 28/04/20
Mộ Lí cảm thấy nữ sinh trước mặt có hơi khùng. Một lúc lâu sau hắn mới tìm được giọng nói của mình, “Cô từ bệnh viện đi ra ngoài, đến chỗ tôi, chính là vì hỏi chuyện này?”
Thời Sênh ngửa đầu nhìn Mộ Lí, “Anh thích tôi không?”
“Không...”
Không thích sao?
Nhưng tại sao lại có phản ứng như vậy?
Mộ Lí tránh ánh mắt của Thời Sênh, “Tôi đưa cô về.”
Thời Sênh bĩu bĩu môi, cô biết, tên thiểu năng này không có lúc nào là không làm mình làm mẩy.
Thời Sênh đổi một tư thế, vùi cả người vào ghế sô pha, “Anh và Hộ Hải là có thù gì?”
Mộ Lí chợt ngẩng đầu, mắt kính khúc xạ ánh sáng lóe lên trong mắt Thời Sênh, hiện lên ánh sáng lạnh lẽo.
Thời Sênh chờ nửa ngày Mộ Lí cũng không trả lời, cô cũng không ôm bao nhiêu hy vọng, “Tôi chính là nói với anh một tiếng, tôi có thể phải động thủ với bọn họ, anh muốn tôi giữ lại ai cho anh?”
Mộ Lí nhíu mày, “Cô biết bao nhiêu?”
“Không nhiều, cũng chỉ qua qua thôi.”
Mộ Lí ngồi vào bên cạnh Thời Sênh, “Bọn chúng không dễ đối phó như vậy...”
Thời Sênh hừ hừ một tiếng, “Phải dám thử thách tầm cao mới.”
Mộ Lí liếc mắt nhìn cô, gò má cô gái dịu dàng, được ánh sáng mềm mại bao quanh, giống như một miếng ngọc ấm đã được mài. Môi đỏ thẫm hiện lên mê người, giống như là đang đợi thưởng thức.
“Muốn hôn tôi à?”
Mộ Lí bị giọng nói không biết xấu hổ của Thời Sênh làm bừng tỉnh, hắn lập tức dời tầm mắt, “An Khởi, chuyện không đơn giản như cô nghĩ đâu, chuyện này liên quan đến rất nhiều người, tôi không biết cô có được tin tức từ chỗ nào, nhưng cô không được phép quản chuyện này.”
“Mộ Lí, tôi muốn hôn anh.”
Mộ Lí: “...” Cô ta rốt cuộc có nghe hắn nói chuyện hay không.
Thời Sênh nhìn chằm chằm hắn mấy giây, đột nhiên nhào vào hắn, ngủ trước nói sau.
Không muốn ngủ với nàng dâu nhà mình không phải có ngoại tình thì là có bệnh.
Mộ Lí không ngờ Thời Sênh lại đột nhiên nhào tới, hắn theo điều kiện phản xạ tránh đi, bên cạnh là bàn, quần áo đụng vào dao gọt trái cây trên bàn, cắt qua bàn tay.
Ánh mắt quét đến màu đỏ thẫm trên mu bàn tay, sắc mặt Mộ Lí trong nháy mắt trắng bệch, trước mắt choáng váng một trận.
Mộ Lí cả kinh, “Cô làm gì thế?”
Thời Sênh quay đầu, dừng lại, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Anh không cho tôi ngủ, tôi sẽ nhảy từ nơi này xuống.”
Mộ Lí đi từ cửa tới, vẻ mặt khẩn trương, “An Khởi, cô xuống đi.”
“Anh đừng qua đây, còn qua tôi sẽ nhảy xuống đó.”
Mộ Lí vội vàng dừng lại, “Được, tôi không đi qua, cô xuống đi.”
“Có cho ngủ không?”
“Chả ai như cô.” Nào có ai ép người như thế chứ.
Lạ ở chỗ, hắn cũng không phản cảm mấy, đáy lòng chỉ là không biết làm sao.
Thời Sênh nắm cửa sổ, nửa người nghiêng ra ngoài, “Vậy tôi nhảy xuống đây.”
Cô vốn là định đi, ai biết cái tên thiểu năng này lại đi ra, đã trèo lên rồi, làm sao cũng phải mưu cầu cho mình chút phúc lợi chứ?
Cả tim Mộ Lí như sắp ra khỏi lồng ngực, “An Khởi, cô tỉnh táo một chút, xuống rồi nói có được hay không?”
Thời Sênh trừng hắn, “Chuyện có một câu, anh nói nhiều cái gì? Ngủ là anh thua thiệt hay là tôi thua thiệt?”
Theo điệu bộ này của cô, người thua thiệt nhất định là hắn.
Mộ Lí đè cái ý niệm này xuống, “Cô có thể bảo đảm cô bây giờ là tỉnh táo không?”
“Nói nhảm, ông đây tỉnh hơn bất cứ ai.”
“Cô xuống trước đã.”
“Anh đồng ý rồi?”
Mộ Lí hỏi ngược lại, “Tôi không đồng ý cô có xuống không?”
“Không xuống.” Ông đây sẽ đi luôn.
Ai rảnh rỗi ở đây lề mề với anh, bên kia còn có một đám khỉ gió đang chờ bổn cô nương dạy dỗ đó!
“Xuống đi.” Mộ Lí xoay người vào phòng ngủ.
Thời Sênh đứng một lúc, từ trên cửa sổ nhảy xuống, đi theo Mộ Lí vào phòng.