Boss Là Nữ Phụ

Chương 1169 : Thời sênh ở bệnh viện tâm thần (23)

Ngày đăng: 22:35 28/04/20


Vừa rồi không nhìn kỹ, phòng của Mộ Lí rất sạch sẽ, cũng như Phượng Từ ngày trước, mỗi món đồ đều sắp xếp quy quy củ củ.



Thời Sênh nghiêm trọng hoài nghi hắn bị OCD.



Trong phòng chỉ bật một bóng đèn, Mộ Lí đứng ở cạnh giường, hai tay chắp ở sau lưng, tầm mắt rủ xuống, giọng rất nhẹ nói một câu, “Phòng tắm bên kia.”



“Bác sĩ Mộ có muốn cùng tắm với tôi không?”



“An Khởi, đừng được voi đòi tiên.”



Thời Sênh nhướng nhướng mi, ông đây chẳng những được voi đòi tiên, ông đây còn có thể được voi đòi chồng cơ!



Mộ Lí nhìn Thời Sênh vào phòng tắm, tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền tới, chất liệu kính mờ có thể nhìn thấy đường cong mông lung của cô.



Mộ Lí hốt hoảng hốt dời tầm mắt đi, cầm lấy điện thoại di động ở đầu giường đi ra ngoài.







Thời Sênh tắm xong đi ra, phòng trống không.



Trong phòng chỗ nào cũng không có người.



Thời Sênh: “...” Mẹ nó, đồ lừa gạt!



Đừng để cho ông đây bắt được tên thiểu năng nhà anh.



Thời Sênh mặc quần áo tử tế, tiếp tục nhảy cửa sổ rời đi, cô vừa leo lên bệ cửa sổ, cửa huyền quan đã mở ra.



Mộ Lí nhìn thấy người trên bệ cửa sổ phòng khách, sắc mặt kinh sợ, hắn nhanh chóng xông về phía cô, “An Khởi, cô làm cái gì thế? Tôi không phải là đồng ý với cô rồi sao?”



Hắn không biết hắn nếu như chậm lúc nữa, cô có phải là thật sự sẽ nhảy xuống hay không.



Mộ Lí đột nhiên phát hiện, mình không chịu đựng nổi.



Không chịu đựng nổi cô chết đi.



Thời Sênh xoay người ngồi trên bệ cửa sổ, “Anh đi đâu rồi?”



Đáy mắt Mộ Lí chợt thoáng qua một tia bối rối, sờ sờ trong túi quần, lôi ra một hộp đồ kỳ quái.



Thời Sênh giơ tay, “Ôm tôi xuống.”



Mộ Lí cất món đồ về, ôm cô xuống, “An Khởi, đừng doạ tôi.”



“Tôi tưởng anh chạy rồi.” Không nói tiếng nào liền đi, cô cũng rất tuyệt vọng đó!




Cô không biết hắn dậy từ lúc nào, đồ dùng cá nhân đều mua đủ cả rồi.



Chờ Thời Sênh đi ra ngoài, Mộ Lí đã làm xong bữa sáng.



Trước kia Mộ Lí đều không ăn sáng ở nhà, một mình hắn lười làm, cũng không có ý gì, lúc này ngồi đối diện một người, đáy lòng hắn đột nhiên sinh ra chút cảm giác năm tháng yên bình.



“Nhìn em làm gì? Có phải cảm thấy em xinh đẹp như vậy, yêu em đến không thể tự kềm chế không?



Mộ Lí: “...” Còn bị tự luyến sao?



Mộ Lí ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác, “Vừa rồi bệnh viện gọi điện thoại tới, cảnh sát chờ gặp em. Tối hôm qua em làm gì thế?”



“Nhìn thấy có người bị bắt cóc, đám thiểu năng kia chắc nghĩ là em làm.”



Mộ Lí nhíu mày, “Quá nửa đêm em ra bệnh viện làm gì?”



Thời Sênh uống cạn nửa ly sữa bò, liếm liếm môi, “Vốn là muốn tìm anh, nhưng nhìn thấy Hứa Nhạc, cho nên em liền đi theo cô ta, muốn xử chết cô ta... Sau đó nhìn thấy cô ta bị bắt cóc.”



“Tại sao lại muốn xử chết cô ta?” Hứa Nhạc là ai?



Mộ Lý cố gắng nhớ lại nửa ngày, cũng không nhớ nổi người này.



Thời Sênh liếc Mộ Lí một cái, “Lần trước cô ta còn oán giận em, anh quên rồi sao?”



Mộ Lí suy nghĩ một chút, “Cái người ở cùng Chu Ninh đó sao?”



“Ừm.”



Mộ Lí lắc đầu, “Lý do này không đủ để cho em giết người.”



Thời Sênh hừ hừ, “Trước đây cô ta thiếu chút nữa hại chết em có tính hay không?”



Sắc mặt Mộ Lí tối sầm, “Lúc nào?”



“Lúc anh còn chưa tới.”



“Em đừng động thủ, anh sẽ nghĩ cách, sau này nghe anh biết chưa hả?”



“Anh làm...” Không chết nổi nữ chính đại nhân đâu.



Thời Sênh nuốt câu nói kế tiếp lại, lời đả kích người như vậy vẫn là không nên nói ra.



[...] Tôi thật sự không hiểu hai tên biến thái bọn họ lúc ăn sáng, sao lại có thể trấn định thảo luận vấn đề giết người như vậy.