Boss Là Nữ Phụ

Chương 1170 : Thời sênh ở bệnh viện tâm thần (24)

Ngày đăng: 22:35 28/04/20


Mộ Lí đưa Thời Sênh trở về bệnh viện, người đội trưởng ngày hôm qua đã chờ ở trong phòng làm việc của hắn.



Tầm mắt sắc bén của đội trưởng quét lên hai người, trong ngữ khí tràn đầy chất vấn, “Bác sĩ Mộ, bệnh viện các anh còn có thể đem bệnh nhân ra ngoài qua đêm sao?”



Mộ Lí đeo kính, trong nháy mắt liền khôi phục vẻ mặt người dạ thú, “Đây là chuyện của bệnh viện chúng tôi, có liên quan gì đến vị sĩ quan cảnh sát này sao?”



Sắc mặt đội trưởng tối sầm, bọn họ tối hôm qua ở chỗ này chờ một đêm, bên kia một chút tin tức cũng không có, cái người duy nhất biết chút gì, lại không có ở đây. Bọn họ cũng muốn trực tiếp đến nhà bắt người, nhưng người của bệnh viện không biết Mộ Lí ở chỗ nào. Người của bọn họ đi thăm dò, chỉ tra được một địa chỉ cũ, căn bản không có ai.



“Tình huống khẩn cấp, tôi cũng không phí lời với bác sĩ Mộ, tôi cần đưa An Khởi đi.”



“Sức khoẻ An Khởi không tốt, không thể rời bệnh viện.” Giọng Mộ Lí không nhẹ không nặng, nhưng không dễ phản bác.



Sắc mặt đội trưởng tối sầm, càng lạnh lùng nghiêm túc hơn, “Cô ta là nhân chứng của một vụ bắt cóc, chúng tôi bây giờ hoài nghi cô ta có liên quan đến vụ án này, cần cô ta phối hợp điều tra.”



“Anh nói hoài nghi là hoài nghi, chứng cứ đâu?”



Nói chuyện khó nghe như vậy, trừ Thời Sênh ra cũng không còn ai.



Vừa rồi cô đi vào vẫn luôn không lên tiếng, đội trưởng cũng chỉ chú ý đến Mộ Lí. Thời Sênh đột nhiên nói một câu như vậy, khiến cho tầm mắt đội trưởng cùng Mộ Lí đều tập trung lên người cô.



“Một mình cô xuất hiện ở hiện trường vụ án, cái này còn chưa tính là chứng cứ à?”



Thời Sênh trợn trắng mắt, “Đó là tôi đi ngang qua, đoạn đường kia là anh mua chắc? Anh còn không cho tôi đi qua?”



Đội trưởng cự lại Thời Sênh, “Lúc đó, cô tại sao lại đi ngang qua nơi đó?”



“Mộng du, tôi không phải đã nói rồi sao? Một buổi tối không gặp, đầu óc của cảnh sát anh bị cương thi ăn rồi à?”



Đội trưởng: “...”Tại sao lại có người phụ nữ trong mắt không có ai như vậy.



Có thể bắt mang đi giáo dục lại hay không?



“Tối hôm qua chúng tôi đã tra hồ hơ bệnh án của cô, cô không có chứng mộng du. Căn cứ tình huống lúc đó, cô rất tỉnh táo, không phải đang mộng du. Tiểu thư An Khởi, cô còn gì để tranh cãi hay không?” Tốc độ nói của Đội trưởng rất nhanh, đây đều là giao thiệp với kẻ tình nghi nhiều mà luyện ra.



Mộng du có thể vừa hay mộng du đến chỗ nhìn thấy Hứa Nhạc bị bắt cóc?



Ai tin chứ!



“Cho dù tôi tỉnh táo thì đã sao? Tôi nhìn thấy, còn nhớ biển số xe, tôi chính là không nói cho anh biết, anh có thể làm gì tôi?”



“Cô...”




Thời Sênh rơi ở bãi cỏ phía sau, ngẩng đầu nhìn tầng lầu còn đang bốc khói, khóe miệng giật giật.



Thật là âm hiểm.



Đến cả thi thể cũng không buông tha.



“Tíc...”



Dưới chân Thời Sênh đột nhiên vang lên một tiếng tíc, người cô cứng đờ, xong chưa hả cái tên thiểu năng này!



Thời Sênh hít thở sâu một hơi, nhảy sang bên cạnh, một khắc sau thiết kiếm xuất hiện, đưa cô lao về hướng khác.



“Ầm!”



Chỗ vừa rồi cô đứng nổ tung, đó giống như cái mồi dẫn lửa, lấy nó làm trung tâm, tiếng nổ lan truyền khắp phía xa.



Thời Sênh để cho thiết kiếm lên cao, tránh những thứ nổ kia.



“Ngon lắm cái tên thiểu năng này.” Thời Sênh bày tỏ sự thán phục, bởi vì không biết cô sẽ chạy từ đâu, cho nên bày khắp 360 độ, chạy bên nào kết quả cũng như nhau.



Mộ Bạch khẳng định ở gần đây.



Thời Sênh nhanh chóng tuần sát bốn phía, nếu như là cô, sẽ trốn ở chỗ nào đây?



Mộ Bạch nhất định sẽ chiếu theo suy nghĩ của cô, cho nên...



Ánh mắt Thời Sênh cố định ở trên một toà công trình, đó là một cái toà nhà nhìn qua có chút cũ, bị che ở sau mấy cao ốc. Nếu như không phải là cô ở trên không trung, căn bản là không thấy được.



Thời Sênh từ không trung qua đó, trực tiếp nhảy xuống nóc toà nhà kia.



Tầng chót giống như lâu năm không sửa sang, khắp nơi đều là rêu xanh cùng dụng cụ bỏ hoang, xây đắp qua loa, dáng vẻ lâu đời.



Đây chính là toà nhà thí nghiệm mà bác sĩ Trương kia nói.



Thời Sênh nghiêng nghiêng đầu, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa.



Hôm nay để cho bản cô nương tới cứu vãn thế giới một lần.



[...] Mặc niệm cho người bên dưới.