Boss Là Nữ Phụ
Chương 1172 : Thời sênh ở bệnh viện tâm thần (26)
Ngày đăng: 22:35 28/04/20
Thời Sênh theo camera nhìn Mộ Bạch đến mấy con phố, vẫn không thấy hình dáng hắn, sau đó xoay vào một cái ngõ hẻm không người, Thời Sênh liền không tìm được mục tiêu nữa.
Dám đối nghịch với bổn cô nương, thật phục tên Mộ Bạch thiểu năng này.
Thời Sênh có chút hưng phấn, xoa tay bắt đầu cười nhạt, không có tên thiểu năng nào cô không xử chết được.
…
Vụ nổ dưới bệnh viện không làm thương đến ai, rất nhanh liền tra rõ, là có người chôn thuốc nổ. Nhưng camera kia đã bị người cắt bỏ, không có cách nào khôi phục, hoàn toàn không biết là ai làm.
Tầng tám càng kỳ quái hơn, không tra ra nguyên nhân gây nổ.
Cảnh sát bên này không biết phải làm sao, truyền thông bên kia đột nhiên phát ra một tin tức.
Mấy nhà truyền thông lớn đồng thời phát, tiêu đề giống nhau như đúc, chỉ là nội dung bài báo và tranh ảnh khác nhau.
Tiêu đề là...
Vạch trần giao dịch thối nát của bệnh viện tâm thần Trung Sơn, chân tướng làm người ta khiếp sợ, lòng nguội lạnh!!
Nội dung bài báo viết về những gì bọn họ nhìn thấy ở toà nhà thí nghiệm, cùng với ảnh chụp được.
Tiêu đề nổi bật cộng thêm chữ màu đỏ, trong nháy mắt ngay sáng sớm đã tạo nên một cơn lốc, trở thành đề tài nghị luận mới nhất.
Người dùng ẩn danh A: Đúng là mất trí rồi, lại đối đãi với bệnh nhân như vậy, còn nói cái gì mà chăm sóc người bị thương, loại người như vậy nên kéo ra ngoài bắn chết.
Người dùng ẩn danh B: Trung Sơn là bệnh viện tâm thần lớn nhất thành phố ta. Trước đây tuyên truyền nói là tất cả tài nguyên đều là tốt nhất trong nước, tất cả lấy bệnh nhân làm trung tâm. Không ngờ sau lưng lại là như vậy, thật là buồn nôn, đau lòng cho những bệnh nhân kia.
Người dùng ẩn danh C: Đáng thương nhất chính là những bệnh nhân kia, bọn họ có lỗi gì? Bị người ta đối đãi như hàng hóa, bọn họ cũng có người nhà, bệnh viện Trung Sơn phải chịu trách nhiệm với việc này!!
Người dùng ẩn danh A: Đi chết đi, bác sĩ gì chứ? Sỉ nhục nghề nghiệp này!
Người dùng ẩn danh...
Tất cả bình luận phía dưới đều là mắng bệnh viện tâm thần Trung Sơn, cũng không ít người trực tiếp liên danh tố cáo.
Ngày hôm qua không ít truyền thông mới phát ra chuyện bệnh viện tâm thần Trung Sơn phát nổ, hôm nay lại có mấy nhà truyền thông lớn liên hiệp phát ra tin tức như vậy.
“Được rồi được rồi, anh phiền quá đi.”
Mộ Lí bất đắc dĩ lắc đầu, ôm cô vào trong lòng, tiếp tục xem đồ trên bàn.
Chính hắn cũng không biết, tại sao lại không hề thấy lạ trước những gì cô biết, hắn cũng không muốn biết.
Thời Sênh nhìn tay hắn, toàn là thuật ngữ chuyên môn, nhìn hai cái là hết hứng thú, làm tổ ngủ trong lòng hắn.
Lúc Mộ Lí gọi cô, trời đã tối rồi.
“Về nhà thôi.”
Thời Sênh vò vò đầu, “A... dẫn em đi sao?”
Mộ Lí cười khẽ, “Không dẫn em thì dẫn ai.”
“Bọn họ cho phép anh dẫn em ra ngoài à?”
“Mấy ngày nay bệnh viện quá loạn, anh đã nói với viện trưởng rồi.”
Mộ Lí ôm cô đứng lên, có thể là ngồi hơi lâu, chân tê dại, một lúc lâu mới đi ra ngoài.
Bên ngoài vẫn không ít người bao vây, còn có cảnh sát duy trì, những người này điên lên, còn đáng sợ hơn những người điên bên trong nhiều.
Lúc xe của Mộ Lí đi ra, bị ngăn lại.
Chu Ninh mặc quân trang thẳng tắp, đứng ở trước cửa xe, “Bác sĩ Mộ, ngại quá, bây giờ bệnh nhân của bệnh viện tạm thời không thể rời khỏi bệnh viện.”
Đặc biệt là người phụ nữ này, càng không thể rời đi.
Hứa Nhạc còn chưa tìm thấy, hắn hoài nghi có phải người phụ nữ này đã làm gì hay không.
“Viện trưởng đã đồng ý, ngày mai tôi sẽ dẫn cô ấy trở lại.”
Chu Ninh không cho phép, “Bác sĩ Mộ, đây là quy định.”