Boss Là Nữ Phụ

Chương 1201 : Phượng hoàng niết bàn (20)

Ngày đăng: 22:36 28/04/20


Thanh niên là một kẻ lọc lõi, hắn thu hồi tầm mắt, không tiếp lời Dao Cầm, đợi Thời Sênh hỏi.



Vị này mới là người quyết định.



Dao Cầm vừa rồi chỉ là hiếu kỳ, cho nên theo bản năng hỏi một câu, hỏi xong mới nghĩ đến lời dặn dò lúc trước của Tương Lăng, không được nói loạn.



Dao Cầm nhìn thân ảnh cao lớn đứng chắn trước mặt mình, nhịp tim đập mạnh lên.



Thời Sênh không thèm quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước, trước mặt chính là cổng thành.



Thanh niên lập tức nói: “Cô nương, vào thành cần phải kiểm tra.”



Thời Sênh liếc mắt, thanh niên thức thời giải thích, “Là đề phòng Thần tộc trà trộn vào đây. Cô nương cũng không cần lo lắng, chỉ là đi từ bên đó qua đây là được rồi.



Thanh niên chỉ một con đường đặc biệt dưới cổng thành.



Lời của thanh niên khiến cho những người phía sau căng thẳng, bọn họ đều chưa từng vào thành ma quỷ, ai biết ở đây muốn vào còn phải kiểm tra...



“Tiểu...”



Thời Sênh đã nhấc chân đi thẳng qua con đường đó, người canh gác bên đó không có phản ứng gì, nhìn cô cùng thanh niên đi vào.



Tương Lăng: “...”



Tương Lăng không to gan như Thời Sênh, dừng lại ở bên ngoài.



Thanh niên nhìn ra phía sau, “Cô nương, bọn họ sao lại không vào.”



Thời Sênh tuỳ ý trả lời: “Đầu óc có bệnh.”



Thanh niên: “…” Đây thực sự là một nhóm sao?



Thôi đi, chuyện này không liên quan đến hắn, tiểu cô nương đáng sợ trước mặt này không nổi điên là được rồi.







Tương Lăng dẫn người quan sát ở ngoài thành rất lâu. Đến lúc người thủ thành cũng bắt đầu hoài nghi, Tương Lăng mới nghĩ đến cách trà trộn vào trong thành.
‘Bịch bịch’ đập trước mặt bọn chúng, cản đường chạy của bọn chúng.



Giây tiếp theo, càng có thêm nhiều thi thể bay ra. Có thi thể trong lúc rơi xuống hóa về bản thể, các loại động vật kỳ quái nằm ngang dọc trên mặt đất, cơ thể to lớn cản đường chạy.



Ầm ầm...



Bức tường bên cạnh đột nhiên sụp đổ, lộ ra cảnh tượng bên trong, một sân đầy thi thể, mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi.



Trong viện có không ít người đang đứng, đang kịch liệt thảo luận gì đó, sắc mặt tất cả đều kích động, mà ở giữa đám người đó, là một tiểu cô nương, thần sắc cô ta nhàn nhàn nhìn đống thi thể.



“Là Sí Ly...” Đám người Lão đại trong hẻm nhìn thấy người bên trong, trong chốt lát như bị hắt một chậu nước lạnh, sắc mặt khó coi.



“Đi mau.” Lão đại tìm lại được lý trí. Tiểu cô nương này vào thành chưa được mấy ngày, đã hủy mất phe Bò Cạp. Bây giờ xem ra cô ta đang đối phó phe Giao Xà.



Phàm là người chống đối với cô ta, cuối cùng đều chết vô cùng thảm.



“Tiểu thư, là Hắc lão đại!” Người bên trong nhìn thấy Lão đại, lập tức lớn tiếng hô, “Có cần ngăn lại không?”



Hắc lão đại: “....” Thằng oát con nào mắt lại tinh như thế hả.



Thời Sênh khe khẽ ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy Tương Lăng, ánh mắt hắn phức tạp, dường như có điểm không thể tin nổi, như mới gặp lần đầu.



Hắc lão đại lúc này mà còn chạy, thì có hơi rớt giá, cho nên hắn xoay người lại, cố làm ra vẻ trấn định nói: “Tiểu thư Sí Ly, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, cô sẽ không đuổi cùng giết tận chứ?”



Tiểu cô nương này giết người còn không buồn chớp mắt, mấy ngày trước hắn đã nhìn thấy một lần, để lại ấn tượng rất sâu sắc cho hắn.



Thời Sênh khẽ nhướng mi mắt, âm thanh trong trẻo, “Ta thích đuổi cùng giết tận đấy.”



Không đuổi cùng giết tận, đợi cạp đất mà sống à?



Bản cô nương lại không phải là loại nhân vật chính thiểu năng!



Thành ma quỷ là cái quy củ gì, Hắc lão đại thường sống ở đây càng hiểu rõ hơn, nắm đấm của kẻ nào mạnh hơn thì kẻ đó được nói.