Boss Là Nữ Phụ

Chương 1202 : Phượng hoàng niết bàn (21)

Ngày đăng: 22:36 28/04/20


Tương Lăng nhìn Thời Sênh dùng bạo lực giải quyết đám người Lão Đại, vẻ mặt càng thêm phức tạp.



Tiểu Bạch không biết nhảy ra từ nơi nào, nhìn thi thể đầy đất, ăn rất vui vẻ.



Mặc dù nữ nhân này đáng ghét thật, nhưng theo chân cô ta sẽ có đồ ăn ngon. Nó sẽ miễn cưỡng tha thứ cho chuyện cô ta bắt nạt nó. Nó là một con hung thú rộng lượng.



Ngao ngao…



Cái này không ngon lắm, nặng mùi quá.



Cái này ngon, cái này cũng ngon… ngao… mùi gì thế?



Tiểu Bạch đột nhiên dừng ăn, lăn trên đất, sau đó lăn thẳng đến chỗ Dao Cầm.



“Tiểu thư Sí Ly.... cô có ngửi thấy một mùi rất ngon không?” Thanh niên mặt say mê hít hít không khí.



Người sau lưng hắn cũng không khác biệt lắm đều là biểu tình này.



Thời Sênh chỉ ngửi thấy mùi máu tanh, còn lại không thấy mùi gì cả.



Nhưng những tiểu yêu tinh này sẽ không nói dối, cho nên…



Thời Sênh nhìn về phía Dao Cầm. Tiểu Bạch đã nhảy lên người Dao Cầm. Dao Cầm không biết bị làm sao, lại ném Tiểu Bạch xuống.



… Có thể là vừa rồi lối ăn của Tiểu Bạch quá khó coi, dọa đến vị Tiểu Bạch Liên không nhiễm bùn này.



Tiểu Bạch không thể cắn chủ nhân, gấp đến độ lăn lộn trên mặt đất, Dao Cầm rúc ra sau lưng Tương Lăng. Tiểu Bạch không nhảy lên được, lo lắng không yên lăn trở về bên chân Thời Sênh, dùng người đụng vào chân Thời Sênh.



Ta muốn ăn cô ta, muốn ăn, muốn ăn, muốn ăn, muốn ăn….



Tiểu Bạch không ngừng biểu đạt cái nguyện vọng này.



Kể cả những tiểu yêu tinh sau lưng kia cũng biểu đạt cái nguyện vọng đó.



Thời Sênh đá văng Tiểu Bạch ra: “Ngươi muốn ăn thì liên quan rắm gì đến ta, đừng có lắc qua lắc lại trước mặt ta nữa, có tin ta xử chết ngươi không hả.”



Tiểu Bạch lăn lộn, ngươi không đánh chết được ta, ta muốn ăn, muốn ăn, chỉ muốn ăn thôi.



Thiết kiếm trong tay Thời Sênh chợt bổ về phía Tiểu Bạch. Tiểu Bạch lánh người, rơi vào một cỗ thi thể xa xa.



Nó nhảy hai cái, không tình không nguyện bắt đầu gặm thi thể.
“Tìm ta làm gì?” Vô sự không lên điện Tam Bảo, tên này tuyệt đối có chuyện muốn nhờ.



“Khụ khụ… quả thật có chút chuyện muốn nhờ ngươi.” Lưu Vân dừng lại, “Tiểu Phượng Hoàng nhất định sẽ không cự tuyệt ta đúng không?”



Thời Sênh liếc Lưu Vân, nhếch nhếch môi, “Cự tuyệt.”



“Aiz, đừng như thế mà, không nể mặt tăng cũng nể mặt Phật. Tiểu Phượng Hoàng, con gái phải mềm lòng chút, không thể tuyệt tình như thế.”



“Ha ha.”



Muốn mềm lòng thì đi tìm nữ chính đại nhân đi!



Cô ta mềm lòng, mềm lòng đến như bông vải, ngươi đáng có đó.



Ông đây chính là tuyệt tình như thế, cố tình gây sự, không chịu kìm nén như thế đấy.



“Tiểu Phượng Hoàng.” Lưu Vân nén giọng, phóng đại chiêu, “…coi như là ta cầu xin ngươi đi.”



Thời Sênh quỷ dị nhìn Lưu Vân một cái, lần trước lúc muốn lấy máu của cô, cũng không cầu xin, lần này lại cầu xin mình… xỉ nhục!



“Chuyện gì, nói nghe xem.”



“Ngươi đồng ý rồi?” Đáy lòng Lưu Vân đắc ý, biết ngay cô thích mềm không thích cứng mà.



“Không.” Ai biết ngươi muốn ông đây làm chuyện gì, trước hết phải nghe cái đã, rồi mới quyết định sau, đây mới là tư duy của người bình thường, không thể bởi vì ngươi cầu xin ông đây, là có thể đồng ý luôn, đó là hành vi của kẻ thiểu năng.



“…” Lưu Vân ho khan một cái, “Thật ra thì chỉ là một chuyện nhỏ, đối với ngươi mà nói rất dễ dàng.”



“Lấy máu không làm.”



Khóe miệng Lưu Vân giật giật, “Chuyện này cũng qua rồi, sao Tiểu Phượng Hoàng vẫn còn nhớ chứ?”



Thời Sênh nhìn Tiểu Bạch đang ra sức tỏ vẻ đáng yêu bên chân hắn, yên lặng rơi một giọt nước mắt đồng tình, khó trách trong tình tiết truyện con hàng này không cướp Tiểu Bạch với nữ chính, hắn căn bản là không để ý.



Mất sủng vật rồi, đổi một con khác là được.



Tinh thần giác ngộ này được lắm, bản cô nương rất vừa lòng, không sợ hắn kiêu ngạo.