Boss Là Nữ Phụ

Chương 1238 : Vương gia có tin mừng (19)

Ngày đăng: 22:36 28/04/20


Kỳ Uyên đẩy Thời Sênh ra, từ trên xe ngựa nhảy xuống. Hắn cho rằng người đằng sau sẽ kéo hắn lại, nhưng không, tên đó chỉ ngồi bên ngoài xe ngựa nhìn hắn bước đi.



Bên ngoài thật sự rất lạnh, trên người hắn mặc quần áo không dày, gió lạnh lùa vào cổ, thân thể chỉ trong nháy mắt đã lạnh buốt từ trên xuống dưới.



Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa, Kỳ Uyên cũng không biết mình đi bao lâu, cả người đều đông cứng, nhưng xung quanh hoang tàn vắng vẻ, căn bản không biết mình đang ở nơi nào.



“Bệ hạ.” Một bóng người xuất hiện bên cạnh hắn, giọng nói cung kính, “Điện hạ nói, nếu ngài mệt thì lúc nào cũng có thể quay về.”



“Hắn tưởng bở.” Dù tên đó có mục đích gì thì hắn cũng sẽ không quay về. Hắn phải đi về phái binh đi diệt Bắc Lương!



Người kia cũng không nhiều lời, xoay người liền đi mất.



Kỳ Uyên nhìn về phía đó, trên mặt đất có một cái áo choàng và ít đồ ăn. Sắc mặt Kỳ Uyên tối tăm, không thèm động vào mấy thứ kia, tiếp tục đi về phía trước.



Ám vệ đi theo sau lưng Kỳ Uyên vẻ mặt ngơ ngác.



Từ lúc đi theo Điện hạ, thế giới của bọn họ như được mở ra một cánh cửa mới.



Ám vệ Giáp hỏi, “Ngươi nói xem, Điện hạ bắt trói Hoàng đế Xích Diệu để làm gì?” Đây là Hoàng đế của Xích Diệu, Điện hạ nói trói liền trói, còn thật sự mang người về Bắc Lương nữa chứ.



“Bắt giặc bắt vua trước?” Ám vệ Ất suy đoán.



Bắt cóc Hoàng đế Xích Diệu trước, Xích Diệu sẽ bị loạn, không có thời gian lăn lộn Bắc Lương nữa. Ừm, đầu óc của Điện hạ đúng là rất thông minh.



Ám vệ Giáp phản bác ám vệ Ất, “Thái độ của Điện hạ với ngài ấy đâu có giống như với tù binh.”



Ám vệ Ất cũng ngẩn ra, “Vậy Điện hạ muốn làm gì chứ?”



Ám vệ Giáp ngơ ngẩn hồi lâu rồi cũng lắc đầu, làm sao mà hắn biết được.



Dù sao gần đây bọn họ cứ ngay ngây ngốc như thế, nghĩ cũng không ra nên chẳng buồn nghĩ nữa, cứ chuyên tâm đi theo người phía trước thôi.



“Aizz… Sao ngài ấy ngừng lại rồi?”



“Đi lên nhìn xem?”



Hai ám vệ chần chừ một chút nhưng vẫn không tiến lên. Kỳ Uyên chỉ ngừng trong chốc lát rồi tiếp tục tiến lên trước, nhưng thân hình hắn đã hơi lắc lư, dường như chân không đứng vững nữa.



“Không phải là tê chân rồi chứ? Mau báo cho Điện hạ…” Ám vệ Giáp đẩy ám vệ Ất một chút.



Thời Sênh vội vàng đánh xe ngựa đuổi theo Kỳ Uyên.
Kỳ Uyên: “…”



“Ục ục…” Kỳ Uyên xấu hổ che lại bụng.



Thời Sênh làm như không nghe thấy, an tĩnh lật từng trang sách, sau khi đọc hai trang, đột nhiên lại lên tiếng, “Dừng xe.”



Thời Sênh buông sách xuống, “Đừng chạy, Bản vương không có nhiều thời gian đi theo ngài đâu.”



Kỳ Uyên cũng không tính chạy, chân hắn căn bản chẳng đi nổi nữa.



Chờ Thời Sênh xuống xe rồi, Kỳ Uyên nhìn mấy quyển sách cô đặt ở bên cạnh, vươn tay cầm lên.



Hai quyển trên rất đứng đắn, là sử ký.



Nhưng mà hai quyển sau.



Nhìn bìa cũng biết không phải sách đứng đắn gì rồi. Kỳ Uyên ném sách về, dựa vào sau lưng nhắm mắt dưỡng thần.



Hắn nên ngẫm lại xem phải làm gì để quay về.



Người bên phía Xích Diệu thì đừng có hy vọng gì nữa, những kẻ đó chỉ ước hắn đừng bao giờ quay về, nhưng sao hắn có thể cho bọn họ được như ý nguyện chứ.



“Điện hạ…”



Một tiếng kêu to vang lên kéo Kỳ Uyên ra khỏi suy nghĩ, hắn mở mắt, xốc màn che nhìn ra ngoài.



Bên cạnh xe ngựa có một ám vệ đang đứng, nhìn về phía rừng sâu với vẻ nôn nóng.



Bên kia truyền tới âm thanh đánh nhau khá mơ hồ.



Một bóng người từ bên cạnh xẹt qua, “Ngươi trông Bệ hạ, ta đi giúp Điện hạ.”



Nhưng hắn vừa lao ra, mấy ám vệ bên kia đã quay về, “Điện hạ bảo chúng ta đưa Bệ hạ đi trước.”



“Nhưng mà Điện hạ…”



Ám vệ kia phất tay, “Lui.”



Kỳ Uyên buông màn xe, trong con ngươi lạnh nhạt hiện lên một chút ánh sáng kỳ dị. Hắn lại rũ mắt xuống, lông mi dài ngăn trở cảm xúc bên trong lộ ra.