Boss Là Nữ Phụ
Chương 1239 : Vương gia có tin mừng (20)
Ngày đăng: 22:36 28/04/20
Tốc độ chạy của xe ngựa rất nhanh, xóc nảy càng kinh khủng hơn, lâu lắm rồi Kỳ Uyên không trải qua cảm giác đào vong* như thế này.
*Đào vong: chạy trốn.
Hắn siết chặt tay, nỗ lực gạt đi khuôn mặt hiện lên trong đầu.
Nhưng sau đó Kỳ Uyên lại buông tay ra, tên đó lợi hại như thế, cần hắn phải lo lắng sao?
Không đúng, tại sao hắn phải lo lắng cho kẻ bắt cóc mình chứ. Hắn không lo lắng, tuyệt đối không lo lắng.
Tốc độ của xe ngựa chậm dần, cửa xe bị người mở ra, ám vệ Giáp đứng bên ngoài, “Bệ hạ, chúng ta chờ Điện hạ ở đây, có điểm tâm, ngài lót dạ trước đi.”
Ám vệ Giáp đưa điểm tâm được gói trong giấy dầu cho hắn rồi đóng cửa xe lại.
Kỳ Uyên còn chưa kịp nói một chữ nào.
Bên ngoài xe ngựa.
Ám vệ Giáp đi ra xa một chút, vỗ ngực nói chuyện với ám vệ bên cạnh, “Gần đây tâm tình của Điện hạ rất không tốt, vừa rồi làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng ngài ấy sẽ chém cả ta luôn ấy…”
“Điện hạ càng ngày càng lợi hại.” Ám vệ Ất cảm thán.
“Ừ, đúng thế.” Ám vệ Giáp gật đầu, “Lúc trước ở trong lãnh thổ Xích Diệu thì người của Xích Diệu đuổi giết, giờ là kẻ nào nhỉ? Ta nhìn có vẻ giống người trong võ lâm…”
Ám vệ Ất hạ giọng, “Chờ Điện hạ về rồi nói tiếp.”
Lúc Thời Sênh về còn xách theo bốn con thỏ, biểu tình của chúng ám vệ ngoại trừ kinh ngạc thì cũng chỉ có kinh hãi mà thôi.
Điện hạ, ngài giết người xong còn có tâm tình đi săn thỏ nữa ư?
Thời Sênh đưa mấy con thỏ cho ám vệ Giáp, chuẩn bị lên xe ngựa, ám vệ Giáp vội vàng ngăn lại, “Điện hạ, những người vừa rồi?”
Thời Sênh ném một đồ vật qua, ám vệ Giáp bắt được, cúi đầu liền nhận ra đó là một khối lệnh bài thì không khỏi kinh ngạc, “Đây là… trong cung?”
Sao người trong cung lại biết được hành tung của bọn họ nhanh thế được?
Thời Sênh không trả lời, xoay người lên xe ngựa. Kỳ Uyên lạnh nhạt liếc nhìn cô, thấy cô đã đổi quần áo, màu lam đổi sang màu đen làm khuôn mặt càng thêm chói mắt, giơ tay nhấc chân cũng lộ ra vẻ tự phụ.
Người như vậy, không biết có bao nhiêu cô nương thích?
Kỳ Uyên nhìn đùi thỏ trong tay mình.
Thời Sênh trợn trắng mắt, “Lắm chuyện.”
Cô đưa cho hắn một con dao sạch sẽ lấy ra từ trong không gian, sau đó tiếp tục gặm đùi thỏ của mình.
Kỳ Uyên nhìn chủy thủ trong tay mình, ánh mắt lại liếc về phía cổ Thời Sênh. Hắn đang ở rất gần cô, nếu tốc độ của hắn nhanh thì có thể chế phục cô được ngay lập tức.
Ý niệm này lóe lên, hắn nắm chặt con dao trong tay, một hồi lâu mới buông lỏng ra, bắt đầu cắt thịt thỏ ăn.
Mắt Thời Sênh rũ xuống, ngăn trở cảm xúc cuồn cuộn bên trong.
Hai người an tĩnh dùng bữa. Thời Sênh ăn rất nhanh. Cô xuống xe ngựa đi rửa tay, lại đứng ở bên ngoài một lúc rồi mới lên xe.
Cô ném khăn cho Kỳ Uyên, “Lau tay đi. Chúng ta sẽ lên đường suốt đêm, không thoải mái cũng phải cố mà chịu.”
Kỳ Uyên: “…”
Quả nhiên, chờ hắn lau tay sạch sẽ thì xe ngựa lại bắt đầu chuyển động, tốc độ vẫn nhanh như trước.
Nói đi đường suốt đêm liền đi đường suốt đêm, ngoại trừ lúc dừng lại ăn uống ra thì cũng chưa từng dừng lại.
Có đôi khi còn gặp phải người đuổi giết, mỗi lần đều do Thời Sênh ra tay, nhưng không bao giờ để hắn nhìn thấy.
Hắn cũng chỉ thấy một lần, ngày đó mưa lớn, mưa che giấu hành tung của những kẻ kia, lúc Thời Sênh phát hiện ra thì bọn chúng đã ở ngay gần xe ngựa rồi.
Lúc hắn ở trong cung, Dung Vương chỉ đánh ngất người chứ chưa bao giờ lấy mạng ai.
Nhưng ở chỗ này, một chiêu một mạng, giống như ma quỷ đi thu hoạch sinh mệnh vậy, lộ ra vẻ quỷ dị và hờ hững, giống như những kẻ cô giết không phải người mà chỉ là cỏ cây hoa lá xung quanh vậy.
Trên người cô có một cỗ sát khí rất nặng, chỉ có những người thường xuyên phải trải qua giết chóc mới có.
Mặc dù Kỳ Uyên đã giết qua không ít người, nhưng lúc này hắn cũng bị chấn trụ.
Đến khi cô quay về, loại cảm giác kia liền biến mất như thể hắn chỉ trải qua ảo giác thôi vậy.
Dung Vương mà hắn biết… không nên là cái dạng này.