Boss Là Nữ Phụ

Chương 1240 : Vương gia có tin mừng (21)

Ngày đăng: 22:36 28/04/20


Một đường đi không ngừng, Kỳ Uyên đã bị xóc tới tối tăm mặt mũi.



Lúc nhìn thấy Hoàng thành Bắc Lương, Kỳ Uyên liền thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tới rồi.



“Điện hạ, cấm thành.” Ám vệ Ất đi trước tìm hiểu rồi trở về bẩm báo.



Thời Sênh dựa vào cửa sổ xe, tầm mắt nhìn thoáng qua phía cửa thành, “Tình huống trong thành thế nào?”



“Tạm thời không biết, phải liên hệ mới biết được.” Giọng ám vệ Ất ngưng trọng, cấm thành không phải là chuyện nhỏ, chắc chắn trong thành đã xảy ra đại sự gì.



“Ngươi đi liên hệ.”



Ám vệ Ất gật đầu rồi đi, nhưng những người mà hắn có thể liên hệ đều không hề đáp lại.



Cuối cùng, phải vận dụng một phương thức liên hệ không thường dùng mới nhận được tin tức.



Ám vệ Ất run rẩy trở về, gian nan bẩm báo, “Điện hạ… Tư Mã gia… Buổi trưa xử trảm.”



Buổi trưa, từ giờ tới lúc đó không còn bao nhiêu thời gian…



“Tình cảnh của Dung Vương hình như không ổn lắm.” Kỳ Uyên ngồi ở đằng sau, ung dung nhìn Thời Sênh, “Không bằng thả Trẫm về, có lẽ Trẫm sẽ giúp ngươi báo thù.”



Thời Sênh không thèm để ý tới Kỳ Uyên, nhảy xuống xe ngựa, phân phó những kẻ khác, “Bảo vệ hắn, đi theo ta.”



“Điện hạ? Ngài muốn làm gì?”



Thời Sênh nhìn trời, giọng sâu kín, “Bắc Lương lần này, đổi chủ.”



Hoàng đế bất nhân trước, vậy đừng trách cô không khách khí.



Cả đám ám vệ đều trừng mắt nhìn Thời Sênh, sao lại có cảm giác Điện hạ nói Bắc Lương đổi chủ nhẹ tênh như thế?



“Điện hạ…” Ám vệ Giáp tiến lên khuyên bảo, “Hiện tại chúng ta không thể vào thành, ở trong không chừng đã bố trí thiên la địa võng.”



“Vậy thì sao chứ?” Thời Sênh lấy thiết kiếm ra, “Các ngươi muốn đi thì giờ có thể đi, không đi thì vào cùng ta, có khi còn được làm khai quốc công thần.”



Ám vệ Giáp: “…” Chỉ cần không chết là tốt rồi.




Tư Mã đại nhân mở miệng, những người khác không dám nói gì nữa.



Quan trông pháp trường không biết phải làm gì bây giờ, từ phía Hoàng cung thỉnh thoảng vẫn vang lên tiếng chém giết làm cho người nghe kinh hãi tận tâm can, da đầu tê dại.



Cũng không biết qua bao lâu, đã qua buổi trưa, mặt trời đã ngả về Tây, toàn bộ Hoàng thành như lâm vào tĩnh mịch.



Tiếng vó ngựa phá tan yên tĩnh dần tới gần.



“Thánh chỉ đến…”



Người ở pháp trường lập tức quỳ xuống tiếp chỉ.



Người tới mở thánh chỉ ra, cao giọng tuyên đọc, “… Truyền Tư Mã đại nhân lập tức vào cung yết kiến, những người còn lại về Tư Mã gia chờ lệnh.”



Đừng nói là quan lại canh pháp trường kinh ngạc, ngay cả đại gia tộc Tư Mã cũng ngẩn ra.



Đây là vô tội phóng thích sao?



“Cha?”



Tư Mã đại nhân lắc đầu, ông cũng không biết tại sao lại thế.



“Các ngươi về trước đi, ta vào cung xem xem.” Là phúc hay họa thì cứ vào xem là biết.



Tư Mã đại nhân theo người tiến cung. Trong Hoàng cung gần như không nhìn thấy một người nào, tiến vào điện Kim Loan chỉ thấy thái giám và cung nữ quỳ hết ở đó. Có lẽ toàn bộ nô tài trong Hoàng cung đều tập trung hết ở nơi này.



Mà những Cấm vệ quân kẻ nằm kẻ quỳ, biểu tình ai nấy đều uể oải như bị cái gì đó đả kích vậy.



“Tư Mã đại nhân đến…”



Tư Mã đại nhân đi xuyên qua đám nô tài, bước lên bậc thang của điện Kim Loan.



Con đường này ông gần như phải đi qua mỗi ngày, nhưng chưa bao giờ lại cảm thấy từng bậc thang xa xôi đến vậy.



“Tư Mã đại nhân đến…”