Boss Là Nữ Phụ

Chương 1246 : Vương gia có tin mừng (27)

Ngày đăng: 22:37 28/04/20


"Đừng động đậy.” Thời Sênh cúi đầu nhìn người nằm dưới thân mình.



Kỳ Uyên định đẩy tay cô ra, nhưng nhìn vào mắt cô rồi lại không dám nhúc nhích nữa.



Độ lay động của xe ngựa dần dần ổn định trở lại.



“Bệ hạ, Bệ hạ, ngài không sao chứ?” Giọng Đơn Minh vang lên phía bên ngoài xe.



Đồng thời còn có tiếng của ám vệ Ất, ám vệ Giáp nữa, “Điện hạ, ngài đừng nhúc nhích, tuyệt đối đừng nhúc nhích… Các ngươi đần mặt ra đó làm gì, mau kéo xe ngựa lên.”



“Ngươi quát cái gì hả, bản tướng quân còn không biết chắc?”



“Ngươi biết? Ngươi biết thì sẽ không khiến Bệ hạ nhà ngươi thành cái dạng này.”



“Ý của ngươi là tất cả đều là lỗi của bản tướng quân sao? Nếu không phải các ngươi đột nhiên xuất hiện, sao người của ta lại đi tấn công xe ngựa chứ?”



“Chúng ta là ám vệ, không đột nhiên xuất hiện, chẳng lẽ nghênh ngang xuất hiện chắc?”



Bên ngoài là tiếng cãi nhau ầm ĩ.



Thời Sênh cạn lời, lũ ngu si đần độn này.



Điên gặp khùng còn muốn so xem ai điên khùng hơn.



Thời Sênh cúi đầu nhìn, khoảng cách giữa hai người lúc này rất gần, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau.



Kỳ Uyên không dám động, hắn chỉ cần động nhẹ một chút là độ lay động của xe ngựa sẽ mạnh thêm. Vì thế lúc này hắn chỉ có thể nhìn đi chỗ khác, lảng tránh ánh mắt của Thời Sênh.



“Sợ không?”



Tay Kỳ Uyên đặt bên eo Thời Sênh hơi siết lại một chút.



“Đừng sợ.”



Kỳ Uyên trừng mắt, ai sợ.



Hắn chỉ…



Có một số việc còn chưa làm xong.



Trước mặt Kỳ Uyên đột nhiên tối sầm, gương mặt người bên trên phóng lớn, môi bị lấp kín, không phải mềm mại như tối qua mà là đấu đá lung tung, cạy môi và răng của hắn ra.



Giọng “hắn” mơ hồ, “Nhắm mắt.”



Không biết ma xui quỷ khiến thế nào Kỳ Uyên lại nhắm mắt lại, xe ngựa bắt đầu rơi xuống, bên tai có tiếng gió rít, có tiếng thở của người đang hôn mình.




Thời Sênh nhìn về phía Kỳ Uyên. Hắn đứng hơi nghiêng, ánh mắt nhìn khói bếp xa xa, Thời Sênh cười một cách cao thâm khó đoán, “Tình yêu đâu có phân biệt giới tính.”



“Dung Vương, rốt cuộc cô hiểu hay không hiểu thế? Cô không khôi phục lại thân nữ nhi, Bệ hạ ở bên cô sẽ chịu muôn ngàn lời chỉ trích. Cô thật sự thích Bệ hạ như thế thì khôi phục lại thân nữ nhi rồi gả tới Xích Diệu đi, hà tất cứ phải giữ khư khư Bệ hạ thế này?”



“Được, ngươi bảo hắn cưới Bản vương đi.”



Đơn Minh: “…”



Với tính cách kia của Bệ hạ, nghe hắn mới là có quỷ.



Đơn Minh quyết định phóng đại chiêu…



“Bà cô à, cầu xin cô cho Bệ hạ về nhà với tôi đi! Nếu không thế nào tôi cũng bị ông nội đánh chết đấy. Hai nhà chúng ta tốt xấu gì cũng có giao tình, cô đừng tuyệt tình như thế có được không hả? Tôi còn trẻ như thế, đến tay con gái nhà người ta còn chưa sờ qua lần nào…”



Người nhiều, Đơn Minh không tiện ôm đùi nên sửa thành ôm cánh tay.



Thời Sênh: “…”



“Chúng ta giải quyết bằng phương thức đơn giản hơn đi.” Thời Sênh giật tay áo ra, “Đánh một trận, ngươi thắng ta sẽ giao quyền quyết định cho hắn. Nếu hắn muốn về Xích Diệu ta sẽ tuyệt đối không ngăn cản.”



Đơn Minh: “…”



Đây là cách giải quyết đơn giản cái quỷ gì?



Với sức chiến đấu của cô, ta thắng được mới là lạ.



Nghĩ hắn tới đây nhiều ngày như thế, lời đồn ở Bắc Lương mà hắn nghe được chỉ là giả mạo thôi chắc?



Không đánh!



“Còn có cách nào khác không?”



Thời Sênh liếc nhìn hắn, “Bắt ngươi lại…”



Đoàn ám vệ lập tức xông lên, “Điện hạ, bình tĩnh, bình tĩnh, không được đâu!”



Đã cướp đi một Hoàng đế, giờ còn bắt một tướng quân, chắc chắn sẽ làm hai nước nổi lên chiến tranh đó.



Ai ngờ Đơn Minh lại vỗ đùi: “Ý kiến hay!”



Đoàn ám vệ: “…” Cái quỷ gì thế?



Còn có người tình nguyện để bị giam cầm sao?