Boss Là Nữ Phụ

Chương 1247 : Vương gia có tin mừng (28)

Ngày đăng: 22:37 28/04/20


Đơn Minh không muốn trở về bị Đơn lão gia lột da, hắn thà để chính mình cũng bị bắt còn hơn.



Nhưng nếu đánh nhau thì phải làm sao?



Đơn Minh nói với họ, nếu Xích Diệu dám phát binh thì sẽ giết con tin.



Nghe lý do này xong, nhóm ám vệ mới tỏ vẻ, tướng quân Xích Diệu chơi vui thật, hố cha không nương tay chút nào.



Đơn Minh cứ thế mà mặt dày mày dạn ở lại Bắc Lương.



Quan hệ giữa Thời Sênh và Kỳ Uyên có phần tiến triển hơn. Kỳ Uyên không bài xích cô như trước, nhưng cũng không chủ động làm gì. Lần nào cũng là Thời Sênh mạnh mẽ phi lễ, cuối cùng làm Kỳ Uyên tức điên lên.



Nhưng hôm sau hắn sẽ lại xuất hiện, sau đó lặp đi lặp lại y như ngày hôm trước.







Khi Liễu Tử Yên và Sở Lạc về tới kinh thành thì Tư Mã đại nhân đã đăng cơ rồi.



“Mới đi có mấy tháng… mà đã biến hóa lớn như thế.” Liễu Tử Yên nhìn niên hiệu trên cửa thành, cảm thán buông một câu.



Vẻ mặt của Sở Lạc rất kém, dẫn người vào thành.



Bên trong thành rất bình thường, hoàn toàn không có biểu hiện đã từng trải qua đại náo động. Sở Lạc đi thẳng về Vương phủ của mình.



Liễu Tử Yên đuổi theo Sở Lạc, “Vương gia, giờ chúng ta phải làm sao?”



Sở Lạc trầm ngâm một chút, “Lặng yên xem tình hình.”



Tân hoàng không bãi miễn thân phận Vương gia của hắn, dù đã thay đổi triều đại nhưng hắn vẫn là Lạc Vương.



“Lúc trước ta muốn lật đổ Tư Mã gia, ai ngờ…” Liễu Tử Yên nhìn về phía Hoàng thành, ánh mắt phức tạp.



Tư Mã gia không những không đổ mà còn lên nắm Hoàng quyền.



Hoàng đế tiền nhiệm sớm đã có ý thu thập Tư Mã gia. Lúc trước chỉ một chút xíu nữa thôi là đã có thể giệt trừ toàn bộ gia tộc này rồi.



Nếu không phải người kia xuyên không ngáng trở tất cả, hiện tại thế cục có lẽ đã khác.







Thời Sênh gặp được Sở Lạc ở trong cung mới biết hắn đã quay về.



Hai bên gặp nhau ở bậc thang đi lên điện Kim Loan.
“Người đâu, mau tới, hộ giá!” Đơn Minh nhổm dậy từ mặt đất, nhanh chóng lẩn vào triong đám người làm cho cả đám đông gà bay chó sủa.



Nhóm ám vệ đuổi theo Đơn Minh, đám người vây xem vẫn chưa tản đi.



Nhìn hai người đàn ông tay trong tay, đáng lẽ phải là một cảm giác rất quái dị, nhưng nếu là hai nam nhân giá trị sắc đẹp hơn người nắm tay nhau thì lại là chuyện khác.



Cho nên nói, giá trị sắc đẹp đều quyết định hết thảy.



Đây là thế giới bị giá trị của nhan sắc chi phối mà.



“Dung Vương thật lợi hại, ngay cả Hoàng đế Xích Diệu cũng bị thu làm nam sủng. Không biết Dung Vương phủ còn thiếu người không, ta nguyện ý tới làm người bưng trà rót nước?”



“Nam sủng cái gì chứ? Dung Vương nói, Kỳ công tử sau này sẽ là Chính phi của Dung Vương phủ.”



“Nói khi nào?” Bầy thiếu nữ ngơ ngác.



“Lần trước khi Kỳ công tử bị người ta tỏ tình ấy, hu hu hu, đáng tiếc ta không phải là nam nhi.”



Hiện tại, trong Hoàng thành, từ trên xuống dưới, có ai mà không biết người Thời Sênh sủng ái nhất chính là Hoàng đế Xích Diệu.



Có ủng hộ thì tất nhiên cũng có phản đối.



“Thói đời ngày sau, đúng là người nào cũng có thể có.”



“Hai người đàn ông ở trên phố mà lôi lôi kéo kéo, còn ra cái thể thống gì, thật mất mặt.”



“Blablabla…”



Thời Sênh không để ý tới những người đó. Trên thế giới này có trăm vạn kiểu người, cô có thể lấp được miệng một người, sao có thể bịt miệng được cả thiên hạ chứ?



Bọn họ nói nhiều một câu cũng chẳng làm cô mất đi miếng thịt nào. Cuối cùng chẳng phải họ vẫn phải nhìn sắc mặt cô mà sống đó sao?



Thời Sênh dẫn Kỳ Uyên ra khỏi vòng vây, đi tới trà lâu bên cạnh.



Thời Sênh không buông tay hắn ra, dẫn hắn lên lầu, vừa đi vừa nói, “Sao ngài ra ngoài mà vẫn mặc thế kia?”



Kỳ Uyên hừ lạnh, “Trẫm không mặc long bào thì mặc cái gì chứ?”



Thời Sênh ghé sát vào hắn, cười xấu xa, “Ngài có thể không mặc gì.”



Kỳ Uyên đã bị thả thính thành thói quen nên lập tức hiểu ý tứ trong câu nói của cô, vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên.