Boss Là Nữ Phụ

Chương 1248 : Vương gia có tin mừng (29)

Ngày đăng: 22:37 28/04/20


"Vô sỉ.” Kỳ Uyên giật tay ra khỏi tay cô, bước lên lầu trước.



Thời Sênh cười đuổi theo, “Không vô sỉ thì sao có thể theo đuổi được ngài, Bệ hạ nói có đúng không?”



Kỳ Uyên liếc xéo cô một cái, “Ai ở bên ngươi chứ hả?”



Thời Sênh chớp mắt, “Bệ hạ không muốn ở bên ta sao?”



Kỳ Uyên nghẹn lời.



Có muốn không?



Kỳ Uyên không biết.



Lúc ở bên “hắn”, tâm tình Kỳ Uyên luôn rất bình thản. Dù có lúc bị “hắn” làm cho tức điên lên nhưng cũng sẽ mau chóng bình phục trở lại.



Nhưng mà…



Bọn họ đều là đàn ông.



Kỳ Uyên rũ mắt, tránh đề tài này, “Trẫm đói rồi.”



Thời Sênh không hỏi nữa, đẩy cửa bảo hắn tiến vào, phân phó người phía sau đi theo tiểu nhị chuẩn bị trà và điểm tâm.



Thời Sênh đóng cửa lại, nhẹ giọng nói, “Ta sẽ chuẩn bị thường phục cho ngài, long bào này ngài mặc ở nhà là được rồi, đừng có mặc rồi đi rêu rao khắp nơi nữa.”



“Trẫm muốn mặc cái này.”



Thời Sênh liếc nhìn hắn, Kỳ Uyên cũng mắt đối mắt với cô, trong con ngươi có vài phần khiêu khích, nhưng là muốn biết cô có thể chịu đựng hắn tới mức nào.



“Ngài đúng thật là…” Thời Sênh khẽ cười, “Cậy sủng mà kiêu.”



Cô phát hiện, Phượng Từ càng lúc càng thích gây rối vô cớ.



Còn vượt qua cả phạm vi tùy hứng của nữ chính nữa.



“Dung Vương không chịu đựng được thì có thể đưa Trẫm về.”



Thời Sênh duỗi tay nhéo mặt hắn, “Sao có thể, ngài làm gì cũng đúng hết.”



Kỳ Uyên gạt tay cô ra, ánh mắt lạnh lùng, “Dù cho Trẫm san bằng của Bắc Lương của ngươi sao?”



Thời Sênh nghiêng đầu, kiêu ngạo mà tự tin, “Ngài muốn Bắc Lương, ta sẽ dâng nó lên cho ngài bằng hai tay.”



Một đám NPC sao có thể quan trọng bằng nàng dâu của mình chứ.




Vệ binh thủ thành cung kính hành lễ.



“Phía trước có chuyện gì vậy?” Thời Sênh dừng lại, hỏi một vệ binh.



Phía trước thành đang có một đám người vây quanh, ồn ào nhốn nháo, không biết đang làm gì?



“Bẩm Dung Vương, có người té xỉu, một vị công tử dang chữa trị.”



Thời Sênh: “…” Gặp chuyện bất bình ra tay cứu giúp ấy à?



Không sợ gặp phải ăn vạ à?



Thời Sênh đi qua đám người đó, còn chưa đi được bao xa liền nghe thấy tiếng mắng tức giận. “Cha ta lớn tuổi như thế rồi mà các ngươi còn không biết xấu hổ đâm vào? Nếu cha ta xảy ra chuyện gì, các ngươi cứ chờ gặp quan đi!”



Thời Sênh: “…” Quả nhiên là ăn vạ! Chậc chậc! Thói đời bây giờ!



Trở về bảo ông ngoại phải ban bố điều lệnh cấm ăn vạ, nếu vi phạm tru di cửu tộc mới được.



[…] Ký chủ, cô đừng làm loạn.



Liên lụy cửu tộc cũng nói ra được, sao cô không lên trời luôn đi?



Thời Sênh hừ một tiếng, không tỏ ý kiến gì.



“Công tử nhà chúng ta có lòng tốt cứu ông ta, ngươi làm người như thế nào đấy hả, không biết lòng người tốt à?”



“Được rồi, cho vị huynh đệ này chút bạc đi.”



Thời Sênh còn chưa đi được nửa bước đã thu chân về.



Giải dược di động của Thất Tinh Tuyệt Tình.



Cô nhìn về phía đám người, Tịnh Trần mặc một thân quần áo màu trắng sạch sẽ, thanh lãnh cao quý như tiên nhân đi lạc vào phàm trần vậy.



“Công tử, rõ ràng là chúng ta cứu người, sao ngài còn cho hắn bạc chứ?”



“Các ngươi cứu người ư? Ai nhìn thấy? Ta không truy cứu tội các ngươi đâm phải người thì thôi, các ngươi còn không biết xấu hổ ôm công lao vào người à?”



“Sao ngươi có thể…”



Tịnh Trần ngăn người nói chuyện lại, “Chỉ là việc nhỏ thôi, không cần tranh chấp, thanh giả tự thanh, đục giả tự đục, cho hắn bạc đi.”



Người nọ căm giận trừng mắt với đối phương một cái, “Công tử nhà chúng ta tâm tính tốt, không so đo với ngươi.”