Boss Là Nữ Phụ

Chương 1249 : Vương gia có tin mừng (30)

Ngày đăng: 22:37 28/04/20


Tịnh Trần cho bạc, đám người dần dần tản ra.



Thời Sênh đứng sau đám người. Lúc này người tản đi nên hộ vệ bên cạnh Tịnh Trần liếc một cái là nhìn thấy cô ngay.



“Công tử, là Dung Vương.” Hộ vệ gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này.



Lúc trước, ở khách điếm kia, chính là vị này phát rồ lên.



Tịnh Trần nhìn theo tầm mắt của hộ vệ, vừa lúc mắt đối mắt với Thời Sênh.



Nếu nói hắn thanh tâm quả dục, nhìn thấu hồng trần thì thiếu niên trước mặt lại làm lơ vạn vật, không có bất cứ thứ gì lọt được vào mắt “hắn”, thất tình lục dục cũng như bị ngăn cách ở bên ngoài.



Tuổi còn nhỏ mà sao đã có tâm cảnh như thế rồi?



Tịnh Trần thu liễm tâm tư, hơi gật đầu chào, “Dung Vương.”



Không có nhiều sự cung kính nhưng cũng không có coi thường làm người ta không thể bắt bẻ được gì.



Thời Sênh cười như không cười, nói: “Tịnh Trần công tử, lòng người hiểm ác, phải cẩn thận đó.”



“Nhân tính vốn thiện, Dung Vương phải tin vào bốn chữ này.”



“Nhân tính luôn biến, Tịnh Trần công tử nên tin vào bốn chữ này.” Thời Sênh đổi chữ đáp trả lại cho Tịnh Trần.



Tịnh Trần hơi kỳ quái, “Sao Dung Vương lại có thể làm méo thiện ý của người khác như thế được?”



Thời Sênh cong môi, “Bởi vì bọn họ chưa bao giờ cho Bản vương thiện ý cả.”



“Từ đâu mà Dung Vương biết người khác không có thiện ý với mình?” Tịnh Trần cũng coi như đã gặp vô số kiểu người, nhưng hắn không dám liếc mắt đã có thể kết luật một người là thiện hay ác.



“Khi ngươi gặp qua nhiều người…” Thời Sênh hơi dừng lại, “Ngươi sẽ biết, cánh rừng lớn, loại người nào cũng có.”



Tịnh Trần: “…” Câu mở đầu kiểu này làm người ta không biết đáp lại thế nào.



“Tịnh Trần công tử, thật là huynh rồi, ta còn tưởng mình nhìn nhầm…” Liễu Tử Yên từ bên cạnh chạy tới, vẻ mặt kinh hỉ, nhưng khi nhìn thấy Thời Sênh thì lập tức chuyển sang kinh hãi, “Dung Vương, ngươi… Sao ngươi lại ở đây?”



Ngữ khí kia giống như việc Thời Sênh xuất hiện ở đây là một tội lỗi vô cùng lớn ấy.



Thời Sênh hếch cằm, “Bản vương ở đây thì liên quan gì tới Liễu cô nương nhỉ?”
Thời Sênh cười không rõ ý vị, “Thật sao?”



Sau đó, không khí liền lạnh xuống.



Sở Lạc nhìn thiếu niên đang uống trà, mày càng nhăn lại, “Dung Vương tới tìm Bản vương chỉ để hỏi Bản vương sống thế nào thôi sao?”



“Bản vương tới uống trà, Lạc Vương không thấy phiền chứ?”



Đáy lòng Sở Lạc càng phức tạp, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc người này muốn làm gì.



Hai người cứ ngồi như thế, người bên ngoài vào bẩm báo mấy lần, nói có người tới tìm hắn, nhưng Lạc Vương cũng chẳng quan tâm, giờ hắn chỉ muốn biết Dung Vương tới đây làm gì.



Thời Sênh uống ba ly trà, tính toán thời gian thấy cũng không sai biệt lắm.



Lúc này, cô mới đứng dậy nhìn Sở Lạc, không hề che giấu ác ý trên mặt, “Ta tin tưởng Lạc Vương sẽ sớm không còn cảm thấy dễ chịu thôi. Nhìn thấy ngươi sống không được tốt, Bản vương rất vui vẻ.”



Sở Lạc đứng bật dậy, trừng mắt với Thời Sênh, “Lời này của Dung Vương là có ý gì?”



“Giai nhân có hẹn, Lạc Vương nên nhanh một chút, nói không chừng còn được xem trò hay. Ừm… nói trước cho rõ ràng, Bản vương chỉ là kéo dài thời gian, chuyện khác đều không phải Bản vương làm. Đến lúc đó đừng có nước bẩn nào cũng hắt lên người Bản vương nha.”



Lời của Thời Sênh coi như đã nói trắng ra, Sở Lạc mà còn không hiểu thì hắn đã không phải nam chính nữa.



Trong đầu Sở Lạc nhanh chóng chuyển động, sau đó hắn xoay người hỏi người vừa tìm mình ở đâu rồi đi thẳng qua bên đó.



[…] Tư thế hủy CP của ký chủ càng lúc càng kỳ quái.



Cô nha, kéo dài thời gian mà còn dám nói ra? Đến lúc đó không sợ người ta hận chết cô à?



Thời Sênh vênh váo, “Dù bọn họ biết ta làm thì cũng có thể làm gì ta chứ?”



[…]



Người khác làm chuyện xấu chỉ hận không thể che giấu không cho ai biết. Ký chủ nhà nó thì ngược lại, chỉ hận toàn thế giới không biết chuyện là do ông làm, nhưng các ngươi có thể làm gì ông được chứ?



Đột nhiên cảm thấy may mắn vì đám người kia là NPC…



Ôi đệch! Cái này không phải trò chơi! NPC cái rắm gì!