Boss Là Nữ Phụ
Chương 1250 : Vương gia có tin mừng (31)
Ngày đăng: 22:37 28/04/20
Trò hay như thế, sao Thời Sênh có thể không đi xem được chứ?
Thời Sênh đi rất chậm rãi, lúc tới nơi thì tửu lâu đã bị người của Sở Lạc vây lại.
Cô đứng trong đám người nên không biết cảnh tượng bên trong thế nào, nhưng bên trong đang truyền ra tiếng đánh nhau, phỏng chừng là sự đã thành rồi.
Không bao lâu sau, Sở Lạc từ trong đi ra, mặt trầm như nước, không thấy Liễu Tử Yên.
Tầm mắt hắn rơi xuống người Thời Sênh, dừng lại vài giây, sau đó đột nhiên rút đao của thị vệ bên cạnh, chém thẳng xuống chỗ cô.
Thời Sênh: “…”
Mẹ kiếp!
Nam chính đại nhân, ngươi nói đạo lý chút nha.
Ông chỉ đi uống trà, không hề làm gì Liễu Tử Yên, ngươi giết ông làm cái quái gì?
Đây là ngươi tự đưa mình tới cửa, không đánh thì thật hổ thẹn rồi.
Mọi người chỉ thấy Lạc Vương đột nhiên xông về phía Dung Vương, sau đó những gì xảy ra lại nằm ngoài dự đoán của họ.
Sao cuối cùng lại trở thành Lạc Vương bị đánh thế này?
Thời Sênh xách Sở Lạc từ trên mặt đất lên: “Lạc Vương gia, Bản vương không phải đã nói với ngươi rồi sao, việc này Bản vương cũng chỉ là kéo dài thời gian một tí, ngươi đem toàn bộ giá trị thù hận trút lên đầu Bản vương là hơi quá đáng rồi đấy nhé!”
Mắt Sở Lạc đỏ ngầu, rít từng tiếng qua kẽ răng, “Nếu ngươi đã biết, vì sao còn ngăn cản?”
Thời Sênh cười nhạo, “Ngươi sẽ đi ngăn cản địch nhân của ngươi bị người ta đưa lên giường sao? Bản vương không có trái tim rộng lượng như Lạc Vương thế đâu.”
Thánh mẫu Maria là thuộc về nữ chính, không liên quan gì tới vai ác như cô.
Lời Thời Sênh nói làm Sở Lạc không có cách nào phản bác.
Liễu Tử Yên động vào Tư Mã gia, đối với Dung Vương mà nói chính là địch nhân. Nếu một người không thể tàn nhẫn được với địch nhân của mình, vậy thì khó mà tồn tại được.
Thời Sênh buông Sở Lạc ra, đứng lên, nhìn về phía khách điếm.
Ừm…
Kịch này của nam chính và nữ chính không diễn nổi nữa đi.
Nữ chính đã ngủ với nam thứ, nam chính mà còn muốn ả, vậy thì cô… lại hủy một lần nữa là được rồi.
Thời Sênh phân phó người mở cửa thành, cưỡi ngựa đi tới chỗ đoàn xe.
Ám vệ Giáp, Ất tiến lên bẩm báo, “Điện hạ, nửa đường Kỳ công tử đòi quay về. Ngài tới thăm ngài ấy một chút, tâm tình của Kỳ công tử hình như không tốt lắm.”
Thời Sênh liếc nhìn đoàn xe một cái, đám người Đơn Minh không thấy đâu.
Cô xuống ngựa, đi về phía xe ngựa, xoay người lên xe rồi nói với người đánh xe, “Về phủ.”
Trong xe ngựa rất tối, Thời Sênh chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen ngồi thù lù trong góc. Cô đá văng đồ đạc lộn xộn trên xe ra, ngồi xuống bên cạnh hắn, “Sao thế? Lại làm ầm ĩ là thế nào?”
Kỳ Uyên không hé răng, hắn duỗi tay cầm lấy tay cô, sau đó siết chặt.
Sức lực rất lớn, Thời Sênh có cảm giác hắn muốn bóp gãy tay mình.
“Lưu luyến ta?”
Im lặng, không có tiếng đáp lại.
“Lưu luyến ta thì đừng đi nữa, chờ ta giải quyết xong việc rồi sẽ đưa ngài về đó, thế nào?”
Vẫn không có tiếng đáp lại.
Thời Sênh: “…”
Sao lại biến thành người câm rồi?
Xe ngựa đi từ cửa thành tới phủ Dung Vương. Kỳ Uyên vẫn chưa từng mở miệng một lần, xe ngựa dừng lại, hắn cũng không có ý nhúc nhích.
“Đi xuống không?” Thời Sênh nhẫn nại hỏi.
Thời Sênh ngồi chờ một chút, Kỳ Uyên không động đậy. Thời Sênh điên tiết, thô lỗ bế hắn xuống xe.
Người bên ngoài vội vã cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, coi như không nhìn thấy gì.
Thời Sênh đá văng cửa phòng, bế hắn vào, ném lên giường, người cũng đè tới, nhéo hắn cằm bắt hắn nhìn thẳng vào mình, “Ngài làm sao thế? Nói chuyện.”
Tầm mắt Kỳ Uyên không tránh được nữa, chỉ có thể nhìn thẳng vào cô. Hắn động đậy cái cằm hơi khó chịu, nghẹn ra hai chữ, “Không biết.”
Nói theo kiểu vô cùng đúng tình hợp lý.
Thời Sênh: “…”