Boss Là Nữ Phụ
Chương 1279 : Thiếu tướng thích ngả ngớn (22)
Ngày đăng: 22:38 28/04/20
Một ngày nọ, đám tân binh đang chơi với vài thứ kỳ quái để đầu óc hoạt động tích cực hơn thì Tiếu Sinh chạy ào vào, “Thu thập đồ vật, năm phút đồng hồ sau tập hợp bên ngoài quân doanh đặc huấn, đến trễ ở nhà trông cửa.”
Tiếu Sinh nói xong liền chạy.
Hai mươi con người vừa rồi còn ngồi dưới đất lập tức nhảy dựng lên, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về ký túc xá của mình, lấy ba lô trong ngăn tủ rồi chạy luôn.
Bên ngoài quân doanh đặc huấn có hai chiếc xe tải quân dụng đang chờ. Thời Sênh và Diệp Sâm ngồi trước một chiếc xe, Tiếu Sinh và Hoắc Quốc ngồi trên chiếc xe còn lại.
Bọn họ cũng không hỏi nhiều, tự động tách làm hai đội, chia nhau ngồi lên hai chiếc xe đó.
Xe rời khỏi quân khu, đi về phía nông thôn, sau đó càng lúc càng đi vào vùng hẻo lánh trong núi sâu.
Mục tiêu không xa, đi hết chừng một giờ thì tới.
Thời Sênh nhảy xuống xe, yêu cầu mọi người tập trung. Cô đứng trước mặt hai mươi con người, giọng không nhẹ, không nặng, “Hôm nay chủ đề của chúng ta là... múa cùng chó sói.
Mọi người nhìn nhau.
Thời Sênh vẽ trên mặt đất một cung đường, “Bắt đầu từ đây, các anh sẽ sống trong tình trạng không có đồ ăn và nước uống năm ngày. Đương nhiên, chuyện này với các anh không khó, nhưng trong núi này còn có… sói. Yêu cầu dành cho các anh là phải sống sót trước sự vây đuổi của bầy sói.”
“Đừng hỏi tại sao tôi lại nói là bầy sói, bởi vì tôi đã bỏ ra rất nhiều tiền mua chúng về. Cho nên không cần cầu may mắn, trong núi này, mỗi một bước đi đều phải cẩn thận.”
Mọi người: “…” Chuyện bỏ tiền mua sói về, cũng chỉ có cô ấy mới làm được.
May mà không ai bán hổ.
“Tốt nhất các anh đừng có kết bạn mà đi, khảo nghiệm lần này không phải là ý thức hợp tác của các anh mà là năng lực sinh tồn và hành động độc lập. Năm ngày sau tập hợp ở sau núi. Ba người xuống núi đầu tiên, theo quy củ cũ, tôi sẽ dạy cho các anh một chút thủ đoạn giữ mạng.”
Mắt mọi người lập tức sáng lên.
Trước đây, lần nào ra ngoài huấn luyện đều có khen thưởng, đây cũng là thứ bọn họ chờ mong nhất.
“Trên xe có đạn tín hiệu, không chịu được nữa thì bắn đạn tín hiệu lên. Nhưng đã bắn đạn tín hiệu thì coi như huấn luyện thất bại. Hiện tại, hành động!”
Thời Sênh hô hành động xong, một đám người lập tức nhảy lên xe tải lấy đạn tín hiệu rồi chạy vào trong núi. Bọn họ nghe Thời Sênh nói, không hề kết bạn đi cùng nhau.
“Tiểu Lam, trong núi này thật sự có sói sao?”
Tiếu Sinh: “…” Tại sao hắn lại ngồi gần thế chứ?
Tất nhiên là làm bóng đèn rồi!
…
Màn đêm buông xuống, một đám người sau khi đùa nghịch liền đi ngủ. Thời Sênh và Diệp Sâm ngủ trên khoang lái của xe tải.
Thời Sênh vừa ngủ đã bị Diệp Sâm lay tỉnh, “Bé con, dậy nào.”
Thời Sênh cau mày nhìn hắn, Diệp Sâm đưa tay lên miệng rồi chỉ chỉ ra ngoài.
Thời Sênh bò dậy, nơi xa có âm thanh truyền tới như là tiếng nói chuyện, rất mơ hồ, không nghe rõ là gì.
Vùng hoang vu dã ngoại, hơn nửa đêm rồi còn có ai tới chứ?”
“Đi xuống xem sao không?” Diệp Sâm nhỏ giọng hỏi ý Thời Sênh.
“Xem cái gì mà xem, không đi.” Thời Sênh lại nằm xuống, “Lỡ gặp ma thì làm sao bây giờ?”
Diệp Sâm: “…”
Ở chung lâu như thế, Diệp Sâm cũng biết cô không thích xen vào việc của người khác, hắn cũng không thích xen vào việc của người khác, nhưng những người kia cách đây rất gần, hắn sợ những người đó đột nhiên tới sẽ làm ồn tới cô.
Âm thanh ồn ào ở bên kia vẫn không ngừng truyền tới, Thời Sênh bị đánh thức, lăn tới lăn lui vẫn không ngủ được.
Diệp Sâm bị động tác của Thời Sênh làm cho nổi lửa hừng hực trong người.
Thời Sênh cảm nhận người bên cạnh nổi lên phản ứng thì khóe miệng giật giật, “Em nói này, anh có thể kiềm chế chút hay không hả?”
“Bé con, em cứ nhích tới nhích lui như thế, sao có thể trách anh được?” Tội này hắn không gánh.
Thời Sênh nghiến răng, mẹ kiếp, nếu không phải đang ở bên ngoài thì nhất định sẽ khiến hắn ngày mai không xuống giường được.