Boss Là Nữ Phụ

Chương 1280 : Thiếu tướng thích ngả ngớn (23)

Ngày đăng: 22:38 28/04/20


Thời Sênh ngồi ở trên xe một lúc, thật sự không ngủ nổi nữa mới nhảy xuống xe.



Gió lạnh thổi làm cho cô thấy mát mẻ hơn rất nhiều.



Cô cởi hai nút áo ra, để lộ đường cong duyên dáng của xương quai xanh. Cô hơi nghiêng đầu nhìn, có thể thấy vài bóng người đang tiến tới



Bọn họ cũng đã nghe được động tĩnh nên đang lặng lẽ mò về phía bên này.



Nhìn thấy Thời Sênh, mấy bóng người kia liền vây lại, chỉ về nơi phát ra âm thanh.



Thời Sênh gãi gãi đầu, “Các anh tự mình đi xem đi, tôi không đi.”



Loại tiết tấu muốn lôi cả cốt truyện chi nhánh ra này, có điên cô mới đi.



Mọi người: “…”



Những người khác đều hai mặt nhìn nhau, đứng yên không nhúc nhích, tâm tính tò mò của những người này đều đã bị Thời Sênh mài cho gần hết rồi.



Muốn sống sót thì phải quản được tâm tính tò mò của mình, không phải mục tiêu của nhiệm vụ thì không cần xen vào chuyện của người khác.



Đúng lúc bọn họ còn đang đứng bất động, nơi xa đột nhiên truyền tới tiếng hét chói tai.



“A…”



Giọng nữ hét thê thảm cắt qua đêm tối, ngay sau đó là âm thanh lá cây sàn sạt, có người mắng to rồi đuổi về phía bên này.



Những người khác cũng đã tỉnh lại và lục tục xuống xe, cảnh giác nhìn về phía âm thanh truyền tới.



“Cứu mạng, cứu mạng…”



Một cô gái mặc váy từ trong bụi cây lao ra, nhìn thấy có xe dừng ở đây thì nhào tới không cần suy nghĩ.



Mấy người đàn ông đuổi theo ở phía sau tăng tốc độ, túm lấy tóc cô gái kia kéo về, sau đó che lại miệng cô ta, đề phòng nhìn chằm chằm vào xe tải.



Xe tải quân dụng…



Người của quân đội?




Tên tội phạm cầm đầu: “…”



Con bé cảnh sát này có điểm không đúng nha!



“Mày đừng có đe dọa tao, có bản lĩnh thì ra tay đi!” Tên tội phạm cầm đầu đã dãi nắng dầm mưa nhiều, liếm máu trên lưỡi đao mà đi lên, gan dạ sáng suốt, kiến thức cũng rộng rãi hơn những người khác, hắn gân cổ lên quát lại một câu.



Thời Sênh nhặt súng trên đất lên, nhắm thẳng vào đầu tên đó.



Hoắc Quốc biết cô nói được làm được, hơn nữa còn có cách tiêu hủy chứng cớ, gạt bỏ mọi hiềm nghi cho mình, người này còn coi thường pháp luật hơn Thiếu tướng nhiều.



Ông muốn tiến lên ngăn cản Thời Sênh nhưng Diệp Sâm đã ngăn ông lại.



“Thiếu tướng!” Hoắc Quốc giận dữ, “Cô ấy làm thế là phạm tội, cậu không thể dung túng cho cô ấy như thế được.”



Khóe miệng Diệp Sâm nhếch lên, lộ ra một đường cong tuyệt đẹp, trong con mắt đầy vẻ yêu chiều, “Tôi không dung túng cho cô ấy, chẳng lẽ dung túng cho chú chắc?”



“Pằng!”



Hoắc Quốc ngẩng phắt đầu nhìn về phía bên đó, súng trong tay Thời Sênh còn nhả ra khói, mà gã nằm trên mặt đất đang che lại bụng, mặt đầy thống khổ rên rỉ.



“Đừng lo, sẽ không chết, nhưng nếu mày còn thích kéo dài thời gian thì cũng không biết được có mất máu mà chết hay không đâu.”



“Cô… Cô... Cô…” Lại dám nổ súng thật.



Nhóm người này kỳ thực là đối thủ của chúng giả trang đúng không?



Tuyệt đối không phải cảnh sát!



Bầy lính trẻ nuốt nước bọt đầy gian nan, bọn họ cảm thấy mình đã nhìn thấy chuyện gì đó không nên nhìn rồi, có khi nào sẽ bị diệt khẩu không?



Khi bọn họ lên xe tải ngồi rồi, không bị diệt khẩu, lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm.



Trước kia chỉ cảm thấy huấn luyện viên của mình có điểm cổ quái, tác phong làm việc không lường trước được, không thể tùy tiện chọc vào, nhưng tuyệt đối không cảm thấy cô ấy khác người như hôm nay.