Boss Là Nữ Phụ

Chương 1281 : Thiếu tướng thích ngả ngớn (24)

Ngày đăng: 22:38 28/04/20


Thời cổ có một câu gọi là “thách đấu quét nghìn quân.”



Hôm nay coi như bọn họ đã được biết thế nào là thách đấu quét nghìn quân rồi.



Đối phương sau khi bị trói mới nhận ra rằng hang ổ của mình đã bị người ta tập kích.



Phương thức cô ép hỏi cũng chẳng có kỹ xảo gì, cần bao nhiêu tàn nhẫn có bấy nhiêu tàn nhẫn, chỉ thiếu điều giết chết đối phương mà thôi.



Hoắc Quốc mang theo vẻ mặt đau thương đi ở phía sau, những người này mà học theo con bé này, sau này mà thả ra ngoài thì chẳng phải là tai họa sao?



Đây là một nhóm buôn lậu có tổ chức, có lẽ vì tư tưởng nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất nên bọn chúng đã làm hang ổ ở đây rất nhiều năm.



Mà người của quân khu không ai phát hiện ra chuyện này nên bọn chúng càng tự tin bành trướng thế lực, cảm thấy những người của quân đội cũng chỉ có thế này mà thôi.



Vụ án lừa bán phụ nữ một năm rưỡi chưa phá được là cũng có công lao của bọn họ trong đó.



Thời Sênh bắt được hết cả đám rồi mới dẹp đường về phủ, để người của quân khu tới dọn dẹp.



Trên đường về, Thời Sênh còn tranh thủ cùng mọi người thống nhất lời khai.



Hoắc Quốc hận không thể chọc mù hai mắt mình.



“Chú Hoắc à, nhận mệnh thôi.” Tiếu Sinh vỗ vỗ bả vai Hoắc Quốc, “Thiếu tướng vốn dĩ đã không phải người tuân thủ kỷ cương rồi, giờ có thêm một người không tuân thủ kỷ cương nữa tới kiểm soát ngài ấy. Hơn nữa, Tiểu Lam cũng coi như là đã làm được chuyện tốt, nếu không có cô ấy thì không biết khi nào đội này mới kiêu ngạo với bên ngoài được.”



“Nó làm như thế là trái pháp luật.” Hoắc Quốc hận tới ngứa răng.



“Công vượt quá tội, chú Hoắc, chú nên kiềm chế một chút đi. Nếu chú dám báo cáo chuyện này lên thì Thiếu tướng sẽ không bỏ qua cho chú, đến lúc đó đừng trách cháu không nhắc chú.”



Hoắc Quốc nói hùng hồn chính đáng, “Tôi là quân nhân.”



“Cháu cũng chỉ nhắc nhở chú, còn chú làm thế nào là quyền của chú.” Tiếu Sinh từ nhỏ đã ở bên Diệp Sâm, tác phong làm việc có điểm giống hắn. Hơn nữa, Tiếu Sinh cũng không phải quân nhân, cởi bộ quần áo màu xanh này ra thì hắn cũng là một tên ăn chơi trác táng, muốn hắn giác ngộ được quốc gia, chính nghĩa là chuyện không thể nào.



Hoắc Quốc không hé răng.




“Vậy em có biết cổ đông của Thịnh Ký có những ai không?”



“Cái này em không rõ lắm, em chỉ hợp tác với Đông Phương chứ không phải cổ đông.”



Hạ Vũ nhíu mày, “Em có thể hẹn Hoàng phu nhân không, anh muốn gặp chị ta.”



Từ Mi tắt bếp, ra khỏi phòng bếp, “Hạ Vũ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”



“Chuyện này cơ mật, anh không thể nói với em.” Hạ Vũ ôm lấy Từ Mi, nói tiếp với vẻ mệt mỏi, “Em xem có thể giúp anh hẹn Hoàng phu nhân một chút không, nếu không được thì thôi.”



“Cũng không phải không được…” Từ Mi vô cùng hoài nghi, “Không phải là Đông Phương làm chuyện gì trái pháp luật đấy chứ?”



“Không phải, chỉ là có chuyện khác muốn hỏi Hoàng phu nhân thôi.”



“Có liên quan tới Thịnh Ký à?”



“Ừm.”



Từ Mi nghĩ nghĩ, “Nửa năm trước, nghe nói Thịnh Ký đã chuẩn bị đóng cửa, nhưng không biết sau đó ai đầu tư vào mà Thịnh Ký lại phất lên. Hơn nữa bọn họ toàn buôn bán hàng hóa kiểu mới, còn nhập hàng nhanh hơn cả Đông Phương. Nghe Hoàng phu nhân nói, con đường nhập hàng của bọn họ thay đổi, nhưng đổi sang cách nào thì Hoàng phu nhân không hỏi ra được. Lúc trước em cũng nghĩ sẽ hợp tác với Thịnh Ký một chút, nhưng em vừa tiếp xúc thì bọn họ đã thẳng thắn nói là không nhận bất kỳ loại hình hợp tác nào.”



Từ Mi rầu rĩ, bách hóa Đông Phương là một công ty bách hóa mà cô ta coi trọng.



Lúc đó Thịnh Ký căn bản không có tiếng tăm gì, ai biết chỉ sau nửa năm, Thịnh Ký đột nhiên nổi lên như cồn.



Trái tim Hạ Vũ trầm xuống, “Còn có tin tức nào khác không?”



Từ Mi lắc đầu, trước đó cô ta cũng không chú ý lắm tới bách hóa Thịnh Ký, gần đây mới để ý nên không biết được nhiều tin tức lắm.



Hạ Vũ vô thức cắn vành tai Từ Mi. Đó là nơi mẫn cảm của cô ta, cô ta nhẹ giọng nỉ non một tiếng, có lẽ kích thích tới Hạ Vũ nên hắn liền kéo người tới hôn điên cuồng một trận.