Boss Là Nữ Phụ
Chương 1282 : Thiếu tướng thích ngả ngớn (25)
Ngày đăng: 22:38 28/04/20
Không riêng gì một mình Hạ Vũ được đưa vào quân doanh đặc huấn mà là khoảng 50 người, những người này đều là những quân nhân xuất sắc nhất ở quân khu.
Vốn dĩ lúc trước có 100 danh ngạch, bên trên đã điều động nội bộ đủ hết rồi, ai ngờ Thời Sênh chọn luôn từ trong đám tân binh ra 20 người, căn bản không cho bọn họ có cơ hội lên sân khấu.
Cũng may, lần này vì để Hạ Vũ trà trộn được vào nên bọn họ cũng có cơi hội lên sàn.
Thời Sênh cũng chẳng ngăn cản.
Cô mà ngăn cản chẳng phải là hơi ích kỷ rồi sao?
[…] Tôi thì thấy là cô muốn lăn lộn nam chính thì có.
Thời Sênh: “…” Mi đừng có nói bừa sự thật ra như thế.
[…] Bi an dần cho nam chính.
“Người bên trên có phải điên rồi không?” Tiếu Sinh ngồi cắn hạt dưa bên cạnh Thời Sênh, thuận miệng chỉ trích, “Lúc này còn tặng người vào đây, chúng ta còn tận nửa năm thời gian nữa, cái này không phải tới tìm phiền toái à?”
Thời Sênh nhìn về phía đội ngũ tập hợp khổng lồ phía xa, vẻ mặt bình tĩnh, “Có lẽ là tới trộm bí kíp.”
“Còn có nửa năm, trộm bí kíp gì được chứ?” Tiếu Sinh khó hiểu.
Thời Sênh trợn mắt, khinh thường nói: “Cái thời gian huấn luyện này, người bên trên nói còn bao lâu thì sẽ còn bấy lâu.”
Tiếu Sinh sờ sờ đầu, “Đúng nha.”
“Huấn luyện viên, Tiếu Sinh, tôi vừa mới quét nhà xong, hai người lại bày ra một đống vỏ dưa rồi.” Sau lưng vang lên một tiếng quát như tức muốn hộc máu.
Thời Sênh và Tiếu Sinh đồng thời đứng lên, động tác vô cùng nhất trí là bỏ tay vào trong túi quần.
Tiếu Sinh quay đầu, trợn mắt nói dối, “Chúng tôi không cắn hạt dưa.”
Cậu lính chỉ vào một đống vỏ dưa trên mặt đất, cực kỳ tức giận. “Thế đống vỏ hạt dưa này từ đâu ra chứ?”
Tiếu Sinh cúi đầu nhìn, vừa thấy liền làm ra vẻ kinh ngạc, “A, có khi cậu quét ẩu rồi.”
“Tôi không quét nữa!” Cậu lính ném cây chổi xuống đất, “Tôi muốn đi nói cho Thiếu tướng.”
Thời Sênh cười âm hiểm, “Buổi chiều cho các cậu nghỉ, ra ngoài cắn hạt dưa cho tôi.”
Nói cô thì được chứ nói Diệp Sâm là không được.
Mọi người: “…”
Buổi chiều, quả thật là Thời Sênh cho tất cả nghỉ, để bọn họ cắn hạt dưa trên sân huấn luyện, còn là vừa đi vừa cắn, xả rác khắp nơi, sau đó lại ra lệnh quét tước, quét không sạch thì không được ăn cơm.
Thời Sênh lại lấy cơ hội này yêu cầu Tưởng Kiến Hoa cung cấp không ít đồ vật. Tưởng Kiến Hoa không cho, Thời Sênh liền tuyên bố sẽ ném hết người ra ngoài.
Tưởng Kiến Hoa vất vả lắm mới nhét người vào được, sao có thể để Thời Sênh ném người ra, vì thế lập tức phê chuẩn đồ Thời Sênh cần.
Luyến tiếc đứa bé thì sao bắt được sói.
Mãi sau này, Tưởng Kiến Hoa mới hiểu được, dù có bỏ lại đứa bé đó thì không bắt được sói.
Đưa người vào chứ gì?
Ông lăn lộn chết chúng bây!
Hai mươi gã lính của quân doanh đặc huấn cắn hạt dưa cả một buổi chiều, miệng đã mỏi tới chết lặng, bọn họ có thể xin huấn luyện được không vậy?
Mà năm mươi người còn lại cũng bị lăn lộn tới gần chết, cái này còn mệt hơn huấn luyện thường ngày của họ nữa.
Vất vả lắm mới ngủ được một chút, còn chưa ngủ được bao lâu thì đột nhiên nghe thấy tiếng kẻng hiệu.
Ngay sau đó, tiếng chạy bộ chỉnh tề từ hành lang hướng xuống dưới lầu.
Có người mở cửa sổ ra nhìn thì thấy mọi người đã đều ở trên sân thể dục điểm danh quân số rồi.
Bọn họ hơi ngơ ngác, mãi không phản ứng lại được, nhưng bọn họ cũng không phải tân binh, còn chưa ngu ngốc tới mức không biết gì, nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận rồi mặc quần áo đi xuống lầu.
Diệp Sâm đứng trước mặt hai mươi người, há miệng ngáp một cái, “Nhiệm vụ đêm nay là chơi trốn tìm. Tìm được Tiếu Sinh hai lần là có thể ngủ, giải tán.”