Boss Là Nữ Phụ

Chương 1283 : Thiếu tướng thích ngả ngớn (26)

Ngày đăng: 22:38 28/04/20


Lúc năm mươi người kia vừa chạy tới sân thể dục liền nghe thấy những lời này của Diệp Sâm.



Bọn họ đã tới đây cả một ngày, giờ mới được nhìn thấy Thiếu tướng Diệp – người có hậu trường cứng trong truyền thuyết.



Không mặc quân trang, chỉ có một cái quần đùi và áo phông trắng ngắn tay, chân đi dép lê, cà lơ phất phơ như tên côn đồ ngoài chợ. Tóc dài đã che gần kín mắt, nhưng kiểu tóc đó lại đẹp hơn đám người bên ngoài nhiều, hơn nữa còn có gương mặt 360 độ không góc chết kia nữa.



“Sao lại là Tiếu Sinh, các cậu biết lần trước cậu ta trốn tới đâu không? Leo lên nóc nhà rồi còn lặn xuống ao, ông đây tìm nửa ngày mới thấy.”



“Còn cải trang rất giỏi, cậu ta nằm trong đống bùn, tôi chạy qua mấy lần mà không nhìn thấy.”



“Thiếu tướng, có thể đổi một người không biết chạy không?” Có người giơ tay hỏi.



Tiếu Sinh quá khó tìm, tìm được cũng mất rất nhiều thời gian.



Diệp Sâm cong miệng cười, “Được thôi, các cậu cứ đánh gãy chân hắn là hắn không chạy được.”



Mọi người: “…”



Mọi người tản ra, dư lại đám “tân binh” đang ngơ ngác đứng đó, đây là trò chơi gì thế? Nửa đêm chơi trốn tìm? Có bệnh à?



“Thiếu tướng Diệp.” Có người đứng ra gọi Diệp Sâm chuẩn bị rời đi.



Diệp Sâm hơi quay đầu, ngả ngớn hỏi một câu: “Có việc?”



“Các anh đang làm gì thế?”



“Huấn luyện hằng ngày, các cậu có hứng thú thì cũng có thể tham gia.” Diệp Sâm bình thản trả lời câu hỏi của người đàn ông kia.



Mọi người: “…” Rõ ràng đây là thái độ nuôi thả.



Diệp Sâm đi lên lầu. Những người khác nhìn nhau, bọn họ nên quay về ngủ hay nên thử xem “huấn luyện hằng ngày” của Thiếu tướng Diệp là gì đây?



“Tôi rất muốn xem xem bọn họ đang làm cái quỷ gì.”



“Còn không phải tìm người thôi sao, có gì khó chứ.”



Có người nói như thế, những người khác liền phụ họa. Một số người lại không quan tâm. Quân doanh đặc huấn này chẳng khác nào trò đùa, hơn nửa đêm còn chơi trốn tìm, không biết cấp trên điều họ tới đây để làm gì chứ?




Đám người nhìn nhau rồi đi tới sân thể dục tập hợp.



Thời Sênh đứng trước mặt bọn họ, khoanh tay trước ngực, “Đeo bao cát chạy năm nghìn mét, hoàn thành sẽ được ăn cơm, không hoàn thành không được ăn cơm.”



Tiếu Sinh buộc dây đỏ lên cho họ, cũng có ý bảo bọn họ chơi như thế này, chỉ có một câu, nếu bị người túm chặt thì tuyệt đối sẽ bị cướp.



Không cần biết anh giấu dây đỏ ở đâu, nhưng phải là nơi người ta có thể nhìn thấy, không thể giấu đi.



Xác định bọn họ đã buộc chắc rồi, Thời Sênh chỉ vào nhóm hai mươi người, “Bọn họ phụ trách cướp, các anh phụ trách trốn, bắt đầu đi.”



Mọi người: “...”



Cứ có cảm giác cô đang chơi bọn họ là sao?



Chờ lên sân khấu rồi, bọn họ liền chắc chắn cô gái này đang chơi mình.



Rõ ràng những người này đã huấn luyện rất lâu nên thủ đoạn cực kỳ nhanh nhẹn, chưa được một vòng thì đã đào thải nửa số người.



Các hạng mục sau đó, bọn họ bị hai mươi người này chơi đến xoay mòng mòng.



Ba ngày sau, có người không chịu nổi nữa.



“Mẹ kiếp, chúng tôi tới đây không phải cho các người chơi đùa lăn lộn, Diệp Sâm đâu? Hắn thân là huấn luyện viên, tại sao không ra mặt, để một con đàn bà ở đây làm gì chứ hả?”



“Đây là huấn luyện hằng ngày, các anh cảm thấy không tiếp tục được thì cửa ra ở bên kia.” Thời Sênh lạnh nhạt chỉ vào cổng quân doanh đặc huấn.



“Cô là ai, quân doanh đặc huấn này do cô định đoạt chắc?” Một người bùng nổ, tất nhiên sẽ có người thứ hai, “Cô có tư cách gì đòi làm huấn luyện viên.”



“Được một đám ranh con gọi là huấn luyện viên thì nghĩ mình là huấn luyện viên thật sao?”



Nhóm hai mươi người đang huấn luyện ở bên kia, nghe thấy ồn ào liền chạy tới.



Thời Sênh xoa xoa tay, trên mặt nở nụ cười rất không có ý tốt, cô vung tay lên, “Đánh cho tôi!”