Boss Là Nữ Phụ
Chương 1284 : Thiếu tướng thích ngả ngớn (27)
Ngày đăng: 22:38 28/04/20
Nhóm năm mươi người hoàn toàn không nghĩ rằng có một ngày sẽ bị một đám tân binh đánh.
So với những chiêu thức mà bọn họ được học, chiêu thức của đám người này vô cùng quỷ dị, dường như đã được cải tiến nên bỏ đi được rất nhiều động tác dư thừa, rườm rà.
Diệp Sâm khoan thai tới muộn, ánh mắt đảo qua Thời Sênh, sau đó dừng lại trên người Hạ Vũ, mở miệng, “Quân doanh đặc huấn không phải chỗ cho các người đành nhau, chống đối huấn luyện viên, đeo bao cát chạy mười nghìn mét, hít đất năm trăm cái, chấp hành.”
Năm mươi người kia không phục, “Bên kia động thủ trước.”
Tại sao lại phạt bọn họ chứ?
“Thân là tiền bối của các anh, dạy dỗ các anh thì có gì sai?” Diệp Sâm lạnh lùng, “Sao, giờ còn muốn chống đối cả tôi phải không?”
Nhóm năm mươi người: “…”
Rõ ràng là nói lung tung để lấy cớ, ai tin.
Rồng mạnh cũng không áp được rắn nhà, giờ Diệp Sâm chính là rắn nhà, còn là con rắn mạ vàng, bọn họ chỉ có thể nhận mệnh.
“Xin hỏi Thiếu tướng Diệp, huấn luyện viên Cốc Lam này đã được quân khu tán thành hay chưa?” Hạ Vũ đột nhiên đứng ra, mọi người vừa mới chuẩn bị rời đi lại dừng lại.
Đúng thế, không được quân khu tán thành chính là làm trái kỷ luật.
Mọi người như tìm được một lý do để phản kháng lại Diệp Sâm, ai nấy đều thẳng sống lưng.
Khóe miệng Diệp Sâm nhếch lên, chậm rãi phun ra từng chữ, “Quân doanh đặc huấn, tôi định đoạt.”
Hắn lại hơi dừng mới nói tiếp, “Nếu các anh muốn báo cáo lên thì cứ chờ rời khỏi đây rồi hãy nói.”
Vào quân doanh đặc huấn, không có sự cho phép của hắn thì không ai được ra ngoài.
Sắc mặt Hạ Vũ thay đổi, tên công tử ăn chơi trác táng này coi quân khu là nơi nào chứ?
Người bên cạnh vội vàng túm lấy Hạ Vũ, lúc này cứng đối cứng với Diệp Sâm sẽ không có gì tốt cả.
Diệp Sâm hất cằm về phía sân huấn luyện, “Không có vấn đề gì thì có thể bắt đầu rồi.”
Mọi người chán nản, bắt đầu chấp hành hình phạt.
Diệp Sâm vẫy vẫy tay tới Thời Sênh. Thời Sênh xắn tay áo, “Sao không ở trong ký túc xá làm công tử quý tộc mà còn ra đây làm gì?”
Diệp Sâm duỗi tay gạt chút tóc hơi rũ xuống của cô, “Anh cũng không thể để bọn họ bắt nạt em.”
“Chỉ bằng bọn họ mà muốn bắt nạt được em ư?” Thời Sênh cười lạnh.
Ánh mắt Diệp Sâm hơi đảo, giọng nói hạ xuống, “Ừ… Chỉ cho anh bắt nạt đúng không?”
“Không biết.” Giọng Diệp Sâm rầu rĩ, “Anh khó chịu.”
“Khó chịu ở đâu?” Không phải vừa rồi còn rất tốt sao? Sao đột nhiên lại khó chịu? “Có phải ngồi tàu không thoải mái không? Nhịn một chút, trạm tiếp theo là xuống rồi.”
Diệp Sâm nắm lấy tay Thời Sênh đặt lên ngực mình, “Khó chịu ở đây.”
Thời Sênh: “…”
Quả thật là Diệp Sâm đang rất khó chịu, không biết tại sao mà tự nhiên thấy đau đớn vô cùng, đau tới mức không thở được.
Thời Sênh kéo hắn vào ngực, nhẹ giọng an ủi, “Đừng nghĩ lung tung, em sẽ không rời khỏi anh.”
“Ừ.”
Có lẽ là câu nói kia của Thời Sênh làm hắn yên tâm nên hắn dần dần khôi phục lại, dựa vào cô từ từ chìm vào giấc ngủ.
Thời Sênh vuốt mặt hắn, nhìn ra bóng đêm bên ngoài như suy tư gì đó.
Phượng Từ…
Phượng Từ…
Phượng… Từ…
Thật là may mắn.
Thời Sênh đổi tư thế ngồi để hắn được ngủ thoải mái hơn. Cô nhìn người trong lòng, ánh mắt dần dịu dàng trở lại.
Cô nhắm mắt, trong đầu hiện ra mấy hình ảnh.
“A Sanh, về sau cậu sẽ gả cho người thế nào?”
“A Sanh, mình thích cô ấy.”
“Bởi vì cô ấy là ánh sáng, cho nên mình mới phấn đấu quên mình, bị đánh cho tơi bời.”
“A Sanh, khi nào cậu gặp được người cậu thích, cậu sẽ hiểu loại cảm giác thân bất do kỷ này.”
“Đừng sợ hãi, nếu là của cậu thì phải mạnh mẽ giữ lấy, đừng để mình hối hận.”
Thời Sênh mở choàng mắt ra, sau đó duỗi tay che mắt lại, ngăn trở cảm xúc trong đó.
Quả nhiên vẫn bị ảnh hưởng một chút.