Boss Là Nữ Phụ

Chương 1294 : Thiếu tướng thích ngả ngớn (37)

Ngày đăng: 22:38 28/04/20


Từ Mi vẫn luôn nghĩ cách gặp Thời Sênh. Cô ta nằm vùng ở dưới tập đoàn Đế Lam mấy ngày, cuối cùng cũng nhìn thấy Thời Sênh.



Cô từ trong cửa lớn đi ra, đứng ở cửa như đang đợi ai đó.



Còn đẹp hơn mười năm trước.



Đẹp đến tinh xảo, như một đóa hoa được người ta che chở, bao bọc cẩn thận.



Mà cô ta quả thật đúng là một đóa hoa được người ta che chở.



Nghe nói Diệp Sâm vì cô ta mà hợp đồng trăm triệu cũng có thể hủy, nguyên nhân chỉ vì lão tổng của đối phương nhìn cô ta quá nhiều.



Muốn hợp tác với Đế Lam ư, có thể, nhưng tiên quyết là đừng nhìn tổng tài phu nhân của bọn họ.



Anh nói không cho người nhìn thì anh đừng mang ra khoe đi.



Nhưng mà có vài trường hợp quan trọng, vị Diệp tổng này phải mang phu nhân tới tham dự cùng. Mà Diệp phu nhân lại đẹp như thế, người ta có muốn không nhìn cũng không được.



Từ Mi nghĩ tới những gì mình gặp phải mấy năm nay, so với cô ta thì quả đúng là một trời một vực.



Từ Mi hít sâu một hơi, chạy về phía đó, “Cốc Lam.”



Lúc Từ Mi mới xây dựng sự nghiệp cũng khá chật vật, nhưng mấy năm nay tình hình của công ty dần tốt lên, cô ta cũng chú trọng vào trang điểm, rốt cuộc cũng là nữ chính, mặc đồ công sở vào cũng khiến người ta phải trừng mắt mà nhìn.



Thời Sênh đứng bên cạnh cô ta thì lại giống một thiên kim tiểu thư chưa từng phải trải qua sóng to gió lớn gì.



Mà Từ Mi như là người đã trải qua trăm sương nghìn gió, như hồng mai không sợ tuyết lạnh, có một vẻ đẹp ý nhị khác.



Khóe miệng Thời Sênh hơi cong lên, “Từ tiểu thư đấy à!”



Tự nhiên Từ Mi cảm thấy nụ cười kia của Thời Sênh rất châm chọc.



Cô ta lạnh mặt, giọng đầy không tốt, “Cốc Lam, nhiều năm qua đi thế rồi, sao cô vẫn nắm chặt tôi không bỏ vậy?”



“Từ tiểu thư nói chuyện nghĩa trang ư?” Thời Sênh nhướng mày, “Đó là đất của tôi mà, tôi muốn làm gì Từ tiểu thư không quản nổi đâu.”



“Rõ ràng cô cố ý.” Miếng đất kia để hoang nhiều năm như thế không làm, sao tự nhiên lúc này lại xây nghĩa trang chứ? “Tôi và cô rốt cuộc có thù oán gì cơ chứ?”



“Thù gì á?” Thời Sênh dừng một chút, “Ừm… Từ tiểu thư còn nhớ chuyện trước kia cô bị bắt cóc chứ?”
Bên kia nói hai câu liền không tiếp tục nữa, cũng cúp máy.



Từ Mi nhìn di động, ngơ ngác phát ngốc.







10 giờ sáng, Từ Mi ngồi trên xe tới đón mình, xe chạy thẳng một đường ra ngoại thành xa xôi.



Trên xe chỉ có Từ Mi và tài xế. Từ Mi nhìn ra bên ngoài, hỏi tài xế phía trước, “Chúng ta đi đâu vậy?”



“Từ tiểu thư, Diệp phu nhân không thích nơi có nhiều người, địa điểm gặp mặt là ở một biệt thự ngoài ngoại ô.” Tài xế trả lời.



“Như vậy sao.” Từ Mi gật đầu tỏ ý đã biết, không tiếp tục hỏi nữa mà cúi đầu bấm điện thoại.



Xe chạy một hồi lâu, đại khái tới trưa mới đến biệt thự như trong lời của tài xế.



Người phụ nữ đứng ở cửa, cười đón cô ta vào, “Trên đường đi, Từ tiểu thư vất vả rồi, nhưng mà cô biết là Diệp phu nhân cũng rất khó gặp, đúng không…”



Từ Mi không nói gì, chỉ lạnh lùng tiến vào biệt thự cùng người phụ nữ đó.



Người phụ nữ dẫn Từ Mi tới phòng ăn, “Diệp phu nhân còn chưa tới, chúng ta ăn cơm trước đi.”



“Cô thật sự hẹn được Cốc Lam sao?”



Người phụ nữ bày ra vẻ mặt áy náy, giống như muốn thật sự bồi thường, “Yên tâm, tôi sẽ không lừa gạt cô.”



Từ Mi nhìn xung quanh một chút, ngồi vào bàn cơm, có người liên tục mang đồ ăn lên, thực đơn vô cùng phong phú. Từ Mi cầm đũa nếm mấy miếng rồi không tiếp tục ăn nữa, “Khi nào Cốc Lam tới?”



“Tôi hỏi giúp cô một chút.” Người phụ nữ vội vàng đứng dậy, đi tới bên kia phòng ăn gọi điện thoại.



Sau đó nhanh chóng cúp máy và quay về, “Diệp phu nhân sắp tới rồi.”



Từ Mi cảm thấy mất kiên nhẫn, cầm lấy cái ly trên bàn uống một ngụm nước.



“Cô nhìn tôi làm gì?” Từ Mi đặt ly xuống, đột nhiên nhìn người phụ nữ kia.



Trên khuôn mặt tinh xảo của người phụ nữ hiện lên một tia hoảng hốt, vội vàng bưng ly rượu trên bàn lên uống một ngụm, che giấu sự hoảng loạn của mình.