Boss Là Nữ Phụ

Chương 1293 : Thiếu tướng thích ngả ngớn (36)

Ngày đăng: 22:38 28/04/20


Thời Sênh gặp người kia, vừa nghe tới tên công ty của hắn liền biết người đứng sau lưng hắn là ai.



“Phu nhân Diệp, cô xem nếu có thể thì cho tôi xin một con số, tôi sẽ về báo lại cho công ty.”



“Không bán đất, không thiếu tiền.” Thời Sênh ngồi như lão đại.



Người nọ nghẹn họng, Tập đoàn Đế Lam còn thiếu tiền ư?



Chắc chắn là không thiếu.



“Nhưng mà phu nhân Diệp à, miếng đất này cô giữ cũng không để làm gì, chỉ cần giá cả ở trong mức chúng tôi có thể tiếp thu thì chúng tôi đều sẵn sàng mua lại.”



“Ai nói vô dụng với tôi, tôi giữ lại xây nghĩa trang cho mình không được sao?” Thời Sênh cười nhạt.



“…” Một khu đất tốt như thế dùng để xây nghĩa trang, không hổ lại tổng tài phu nhân lắm tiền nhiều của, bậc phàm nhân như hắn không thể so sánh được.



Người nọ nói nửa ngày, Thời Sênh cũng chỉ cho mấy chữ…



Không bán.



Tùy hứng.



Có tiền.



Giữ xây nghĩa trang.



Cuối cùng, người nọ đành quay về báo cáo công tác, đây không phải là hắn không biết làm việc mà vị tổng tài phu nhân này rõ ràng dầu muối đều không ăn.



Từ Mi không có cách nào, chỉ có thể làm người ta thiết kế lại, đi vòng qua miếng đất kia.



Nhưng mà khi công trình của Từ Mi sắp hoàn thành thì miếng đất kia lại có công nhân ra vào, rõ ràng là chuẩn bị khởi công xây dựng.



Từ Mi cho người đi thăm dò xem họ định xây dựng cái gì.



Nhưng người đi hỏi thăm nửa ngày cũng chẳng hỏi ra được gì, những công nhân kia chỉ ra ra vào vào, hoặc là không biết hoặc là ngậm miệng không nói.



“Từ tổng, Từ tổng, nghe thấy rồi, nghe thấy rồi, nơi đó định xây dựng nghĩa trang.”
Đứa bé chào một tiếng rất dõng dạc.



Từ Mi không muốn nghe người phụ nữ khoe khoang nữa, nhấc chân đi vào cửa tòa nhà của tập đoàn Đế Lam.



Bảo vệ ngoài cửa để cô ta vào nhưng lễ tân lại không cho cô ta gặp Thời Sênh, phải có hẹn trước mới được.



Từ Mi không có phương thức liên hệ với Thời Sênh, lấy đâu ra hẹn trước chứ?



Từ Mi muốn ra ngoài, phát hiện người phụ nữ kia vẫn đứng ở bên ngoài, sắc mặt cô ta trầm xuống, người này muốn làm gì chứ?



Hạ Vũ đã là chồng của cô ta rồi, sao còn phải khoe khoang trước mặt cô làm gì?



“Từ tiểu thư, tôi thấy là cô tới thủ đô làm việc đúng không, đã có chỗ ở chưa?”



“Cô muốn gì hả?” Từ Mi đang giận trong lòng nên lời nói cũng không mấy hòa nhã, “Tôi và Hạ Vũ đã không còn quan hệ gì nữa, cô có cần tới trước mặt tôi khoe khoang thế này không hả? Có gì vui sao?”



“Từ tiểu thư sao lại tức giận như thế chứ, tôi cũng không có ý gì khác mà.” Người phụ nữ hơi ấm ức, cô ta duỗi tay muốn kéo Từ Mi, “Tôi biết Từ tiểu thư vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện trước đây, Từ tiểu thư muốn tôi bồi thường cái gì thì cứ nói, tôi sẽ tận lực bồi thường cô.”



Từ Mi không đẩy người phụ nữ đó ra, còn cười lạnh hỏi, “Tốt lắm, tôi muốn gặp Cốc Lam của tập đoàn Đế Lam, cô có thể hẹn giúp tôi được không?”



Người phụ nữ kinh ngạc một chút, sau đó nhanh chóng khôi phục lại, “Tổng tài phu nhân của tập đoàn Đế Lam ư? Diệp tổng không thích cô ấy xuất hiện trước công chúng nên trừ bỏ những người bên cạnh cô ấy, rất ít người có thể hẹn gặp được. Từ tiểu thư tìm cô ấy có chuyện gì không?”



“Cái này không liên quan tới cô, chẳng phải cô nói muốn bồi thường cho tôi sao? Một yêu cầu đơn giản như thế mà cô cũng không làm được? Giả mù sa mưa còn nói muốn bồi thường cho tôi.” Nhiều năm qua đi như thế, Từ Mi đã học được cách lợi dụng tất cả những điều kiện có thể tận dụng được.



Trong đáy mắt người phụ nữ xuất hiện một tia chán ghét, cô ta thu tay lại, “Tôi sẽ nghĩ cách giúp cô hẹn. Từ tiểu thư để lại phương thức liên hệ đi, sau khi hẹn được rồi tôi sẽ báo cho cô.”



Từ Mi đưa cho cô ta một tấm danh tiếp.



Người phụ nữ bóp chặt danh thiếp, nhìn Từ Mi rời đi, một lát sau, danh tiếp trong tay đã biến dạng. Cô ta nhìn về phía một chiếc xe ở phía xa, lại mở tấm danh thiếp ra, thả vào trong túi xách tay, sau đó ôm đứa bé trai đi về phía chiếc xe.



Người phụ nữ kéo cửa xe, đặt con vào trong ghế sau, sau đó mới ngồi lên ghế phụ, “Hạ Vũ, anh đoán xem vừa rồi em nhìn thấy ai?”



Người đàn ông liếc nhìn cô ta một cái, trầm mặc không nói chuyện.



So với mười năm trước, lệ khí trên mặt người đàn ông càng nặng nề hơn.