Boss Là Nữ Phụ

Chương 1300 : Pháp tắc của ác ma (5)

Ngày đăng: 18:37 01/05/20


Ác ma cấp D không dám ra tay, cứ quỳ trên mặt đất mà run bần bật.



Thời Sênh cảm thấy rất khó chịu, thế giới này có độc thật rồi.



Bên kia, búp bê sứ đã bò ra khỏi được chiếc giường sụp xuống. Nếu đổi hoàn cảnh thì đây tuyệt đối là Sadako* phiên bản nam.



*Sadako là ma nữ nổi tiếng của Nhật Bản, thường xuất hiện trên màn ảnh nhỏ với hình ảnh cô gái tóc đen dài bò từ dưới giếng bò lên.



Thời Sênh nhìn hắn, búp bê sứ nằm yên trên mặt đất, không có động tĩnh gì nữa.



[Ký chủ, nhận mệnh đi thôi!]



“Ta có kẻ thù nào hay không?” Thời Sênh không thèm để ý tới Hệ thống mà hỏi ác ma cấp D.



Ác ma cấp D đâu biết được mấy cái đó, hắn vừa run bần bật vừa lắc đầu.



Loại chuyện này, ác ma tầng chót như hắn sao biết được chứ.



Đến tên của cô mà bọn chúng còn chẳng biết.



Thời Sênh: “…”



Chẳng lẽ bảo cô chết trong tay Mục Dạ?



Đừng đùa chuyện không vui như thế!



Kiên quyết không chết trong tay nam chính.







Hệ thống nói lấy thuốc cho cô rất dễ nhưng lại không nói cho cô biết thuốc ở Mục gia.



Thời Sênh nghiến răng nghiến lợi, “Mi muốn ta đi tìm chết đúng không?”



[Chẳng phải Ký chủ muốn chết sao? Vừa lúc còn gì.] Hệ thống trả lời như thế.



“Giờ ta lại không muốn chết nữa.”



[…] Ký chủ thích lật lọng như thế, để ta một mình bình tĩnh lại đi.



Thời Sênh cân nhắc sức chiến đấu hiện tại của bản thân xem có thể lấy thuốc từ trong Mục gia ra ngoài không, dưới đáy lòng tính toán mấy con đường an toàn xong rồi mới bắt đầu xông vào Mục gia đấu đá lung tung.



[…] Sao bảo tìm con đường an toàn cơ mà? Cô nha, dù sao cũng đều dùng bạo lực, tính toán con đường an toàn làm quái gì chứ? Có lợi ích gì hả?



Thời Sênh chạy tới được nơi để thuốc, tìm được loại thuốc mà Hệ thống nói, sau đó lệnh cho thiết kiếm đưa cô lao ra khỏi Mục gia, không ở thêm dù chỉ một phút đồng hồ.



Người của Mục gia hoàn toàn không nhìn rõ người tới là ai.



Thời Sênh cầm thuốc về tới nơi, ác ma cấp D đã dọn nhà sạch sẽ, búp bê sứ được đưa tới nằm trên sofa trong phòng khách.
Thời Sênh cắn răng, “Anh không giải thì tôi sẽ giết chết anh.”



Búp bê sứ hoàn toàn không để tâm tới sự đe dọa của Thời Sênh: “Tôi đi tới trường đây.”



Thời Sênh: “…”



Tên nhóc này bị bệnh gì thế?



Mục Dạ đã dẫn người bao vây diệt trừ hắn, thế mà hắn còn dám tới trường học, thật là bó tay rồi.



Thời Sênh nhìn búp bê sứ rời đi. Cô ngồi một lát rồi cũng tìm kiếm trong phòng, sau đó tìm thấy một bộ đồng phục, hắn là của nguyên chủ.



Cô thay đồng phục, đi tới trường theo trí nhớ của nguyên chủ.



Đi được nửa đường, Thời Sênh tìm thấy một cửa hiệu cắt tóc, vì thế liền chui vào nhuộm mái tóc đỏ rực của mình sang màu đen.



Màu tóc và màu mắt của sử ma với ác ma không khác nhau nhiều, đều có đủ loại màu sắc, thế nên hai loài này cũng rất khó phân biệt.



Học sinh trong trường học đều cho rằng Vị Tức là sử ma của búp bê sứ.



Mắt cô đã khôi phục thành màu đen sau khi khôi phục thương thế, ác ma và sử ma khi sử dụng năng lực thì mới có thể khôi phục lại màu gốc.



Thời Sênh nhuộm tóc xong mới chậm rãi đi tới trường.



Tịnh ma sư là chức nghiệp công khai trên thế giới này, cho nên trường học dành cho tịnh ma sư cũng rất nổi tiếng, có thể vào đây học tập đều là tịnh ma sư.



Các lớp học đều có thời khóa biểu khác nhau, cho nên khác với các trường học khác, dù tới cổng trường nhưng một con chim cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.



“Vị Tức, sao đầu tóc của cậu lại biến thành màu đen rồi?”



Một nam sinh có tóc màu lam đi tới bên cạnh Thời Sênh.



Người này cũng là một sử ma, hình như thích nguyên chủ. Chủ nhân của hắn là một người nhánh phụ của một đại gia tộc, ở trong trường học cũng không có gì nổi bật, chẳng khác nào người qua đường Giáp Ất Bính.



Thời Sênh: “…”



Cứ có cảm giác mình xuyên vào truyện anime kỳ quái nào đó rồi.



Nam sinh này nhìn rất thanh tú, đôi mắt to tròn tò mò nhìn Thời Sênh: “Vị Tức, cậu làm sao thế?”



Thời Sênh thu lại tầm mắt, hất cằm về một phía, “Chủ nhân của cậu bị người ta bắt nạt rồi kìa.”



Nam sinh tóc xanh nhìn về phía đó, biểu tình biến đổi, lập tức vọt qua.



Một lát sau, bên kia liền truyền tới tiếng đánh nhau.



Loại chuyện này quá thường gặp ở trường học, chỉ cần không giết người thì trường học không ngăn cản kiểu đánh nhau này.