Boss Là Nữ Phụ

Chương 1301 : Pháp tắc của ác ma (6)

Ngày đăng: 18:37 01/05/20


Thời Sênh đi vào trong trường, quan sát xung quanh.



Người biết nguyên chủ cũng không ít, hơn nữa những người này dường như không biết chuyện đánh nhau ngày đó. Rốt cuộc bọn họ chỉ nhìn cô chứ không có biểu tình như nhìn thấy ác ma.



Ngôi trường này rất lớn, Thời Sênh đi tới đi lui, cuối cùng đi tới sân thể dục mà cô ném nổ lung tung ngày đó.



Toàn bộ sân thể dục đều là những cái hố, trong đó vẫn còn lôi điện chưa tan hết.



Bốn phía đã chăng dây cảnh giới, có người mặc quần áo phòng hộ đang ở bên cạnh đo đo đạc đạc gì đó.



Thời Sênh đi về phía đám người bên đó, âm thanh thảo luận dần rõ ràng hơn.



“… Các anh nói xem cái này tạo ra thế nào vậy? Trong hố vẫn còn lôi điện, ba ngày rồi chưa tan hết, không biết có liên quan gì tới ác ma không nữa?”



“Bên phía Hội Học sinh không có tin tức gì sao?”



“Không thấy những người đó còn đang đo đạc ư? Chứng tỏ bọn họ cũng chẳng biết đây là gì, Hội Học sinh blablabla…”



Những câu thảo luận này chẳng có cơ sở thực tế nào mà toàn là phỏng đoán. Thời Sênh đứng trong chốc lát rồi rời khỏi sân thể dục.



Bên cạnh sân thể dục có một hàng cây nhỏ, Thời Sênh đi theo hàng cây đó.



Các màu tóc lúc ẩn lúc hiện trước mặt cô, đôi mắt đều sắp thành bảy sắc cầu vồng mất rồi.



Một người chỉ có thể triệu hồi một sử ma một lần, mà sau khi sử ma được gọi ra thì chỉ có thể đi theo sinh hoạt bên cạnh chủ nhân của mình.



Nhóm người này vẫn là học sinh, vì cần phải có sự chiến đấu ăn ý với đồng đội trong tương lai nên trường học đặc biệt cho phép sử ma cũng có thể đi học.



“Mục thiếu, Mục Vũ tới học rồi. Vậy mà hắn còn dám tới, lá gan cũng lớn thật.”



“Ở đâu?”



“Về ký túc xá rồi. Mục thiếu, vì sao chúng ta không nói cho trường học biết chuyện này? Nếu trường học biết hắn khế ước với ác ma thì nhất định sẽ giao cho Mục gia xử tử hắn.”



“Mày thì biết cái gì, đi, chúng ta đi thăm hắn.”



Thời Sênh nhìn về phía một thiếu niên được đám người vây quanh đang rời đi.



Đây chính là nam chính của thế giới này, Mục Dạ.




Trường học rất khoan dung với con người nhưng lại không hề khoan dung với sử ma. Nếu sử ma ra tay quá ba lần thì sẽ bị trường học đá ra ngoài.



Vị Tức đã bị cảnh cáo hai lần, thêm một lần này nữa là sẽ bị đuổi khỏi trường.



Thời Sênh cười nhạo một tiếng, “Tôi ỷ thế hiếp người sao? Ỷ thế ai?”



Nam sinh nghẹn họng.



Mục Vũ là một chủ nhân luôn chịu bắt nạt ở trường, quả thực chẳng có thế gì để mà dựa cả.



“Vị Tức.” Mục Dạ tiến lên hai bước, thiếu niên anh tuấn và cao lớn, trong ánh mắt còn có vài phần cuồng nhiệt, “Mục Vũ, tôi có chuyện muốn nói với anh, nếu không đổi nơi nói chuyện đi?”



“Có gì mà nói?” Thời Sênh trợn mắt, “Không đi.”



Nam chính hẹn, ngu ngốc mới đi.



Búp bê sứ cúi đầu không hé răng.



Trước kia Vị Tức luôn nói thay búp bê sứ, giờ Thời Sênh đã tới, tất nhiên chẳng ai thèm đi lý giải xem rốt cuộc Mục Vũ có ý tức gì.



Không khí ngượng ngùng x1.



Sắc mặt Mục Dạ thay đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm Thời Sênh, “Về Trịnh Vĩ.”



Thời Sênh không thèm chớp mắt lấy một cái, “Không quen.”



Trịnh Vĩ, Trương Vĩ, Triệu Vĩ gì đó, bản cô nương quen sao?



Mục Dạ ra hiệu cho người bên cạnh, đám đàn em lập tức xua đám người đang vây xem đi. Đám người tản đi rồi, Mục Dạ mới hạ giọng, “Vị Tức, cô muốn bại lộ thân phận sao?”



Thời Sênh cười như không cười nhìn Mục Dạ, đôi con ngươi bình tĩnh in ảnh ngược của hắn. “Anh giúp tôi giấu giếm thân phận là muốn lấy từ trên người tôi thứ gì thế?”



Vì sao Mục Dạ không công khai thân phận ác ma của cô?



Chắc chắn là có âm mưu!



Luôn có bọn ngu ngốc muốn hại bản cô nương, sợ quá đi mất!