Boss Là Nữ Phụ

Chương 1316 : Pháp tắc của ác ma (21)

Ngày đăng: 18:37 01/05/20


"Anh thấy em đã ôm ai chưa?” Thời Sênh trừng mắt với hắn, “Nếu là người khác, muốn em chạm một đầu ngón tay em cũng thấy ghét rồi.”



Giảo Đồng nhanh chóng mang đồ tới, “Vương, vậy chút nữa tôi quay lại nhé?”



“Không cần, chút nữa tôi sẽ luyện cùng anh ấy.”



Giảo Đồng đáp một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.



Mục Vũ vẫn bị Thời Sênh ôm trong lòng, ngồi trên đùi cô, tư thế khá quái dị. Mục Vũ giãy giụa một chút, dịch người qua sofa: “Đừng… có ôm tôi trước mặt người khác như thế.”



“A, thế giờ em có thể ôm anh rồi đúng không?” Thời Sênh nhướng mày nhìn Mục Vũ.



Đôi tai của chàng trai trẻ hơi đỏ lên, “Vị Tức… Em không thể như thế.”



“Như thế nào?” Tôi còn chưa làm gì mà đã sao thế này?



Chàng trai đứng lên từ sofa, bước nhanh về phía phòng ngủ, tốc độ nhanh tới mức như sợ Thời Sênh sẽ đuổi kịp vậy.



Thời Sênh nhìn mặt đất chằm chằm, nghĩ xem có nên đi mua thảm về trải không, hắn rất thích đi chân trần.



Thời tiết ấm áp thì chẳng sao, nhưng trời lạnh thì sẽ rất dễ bị cảm mạo.



Thời Sênh ngồi một lát rồi đi ra gõ cửa, “Ra đi, em dạy anh.”



Mục Vũ băn khoăn nửa ngày mới kéo cửa ra, “Tôi muốn nghỉ ngơi.”



Lúc này, hắn không muốn nhìn thấy cô.



Thời Sênh đẩy cửa ra, “Không muốn thắng à?”



Vô số ý nghĩ hỗn loạn trong đầu Mục Vũ bị câu nói này của Thời Sênh đánh nát, hắn đi ra khỏi phòng ngủ.



“Ăn gì trước đi đã.”



“Oh.”



Mục Vũ ăn xong trong nháy mắt, còn tiện tay dọn sạch bàn, nhưng vẫn không dám nhìn vào mắt Thời Sênh.



Chờ thu thập xong, Mục Vũ đứng ở giữa phòng.



“Anh làm thử một lần em nhìn trước xem.”



Mục Vũ gật đầu, tinh đồ xuất hiện, ánh sáng từ dưới tinh đồ bay lên, ngưng tụ trước mặt hắn, nhưng khi đã sắp thành hình thì lại tan rã.




Lúc ăn sáng, hắn hỏi Thời Sênh: “Em lấy tiền ở đâu?”



“Cướp.” Thời Sênh vẫn nói như cũ, “Em có tạo ra tiền được đâu.”



Mục Vũ ăn cơm xong, về phòng lấy một cái thẻ đưa cho Thời Sênh, “Dùng của tôi đi.”



“Anh…” Chút tiền kia còn chưa đủ mua bữa sáng hai lần.



Thời Sênh nuốt lời nói vào bụng, nhận lấy cái thẻ.



“Mật mã là số thẻ học sinh của tôi.” Mục Vũ xách cặp ra tới cửa lại quay đầu hỏi, “Hôm nay em có tới trường không?”



“Muốn em đi cùng anh ư?”



Mục Vũ nhấp môi không hé răng.



Thỉnh thoảng cô sẽ không tới trường nhưng lúc tan học thì luôn đợi hắn ở ngoài cổng trường.



Mục Vũ không biết mình bị làm sao, chỉ là khi không thấy cô thì trong lòng sẽ cảm thấy hoảng hốt.



Thời Sênh đút thẻ vào trong túi, “Đi thôi.”



Thời Sênh vẫn luôn không mặc đồng phục nên lần nào cũng trèo tường vào.



Trừ bỏ lần đầu tiên gặp phải tên Hội trưởng kia thì hôm nay là lần thứ hai cô gặp lại hắn.



Bên chân cô là một thi thể, mà phía đối diện là mấy người của Hội Học sinh do Hội trưởng dẫn đầu.



Cô đột nhiên nhảy xuống làm một đám người nhìn cô đến ngẩn người.



Hội trưởng bình tĩnh nói, “Vị Tức tiểu thư, cô lại không mặc đồng phục, còn trèo tường nữa ư?”



“Đồng phục của các người tôi không dám mặc, sợ gây ra tai nạn xe cộ ở trường lắm.” Thời Sênh phủi phủi tro bụi dính trên người.



Chị đẹp nên chị có quyền tự tin mà!



Hội trưởng quan sát Thời Sênh từ trên xuống dưới mấy vòng, mỉm cười, “Dáng người của Vị Tức tiểu thư đúng là rất đẹp, nhưng đây không phải lý do để cô không mặc đồng phục.”



“Anh xác định là không xử lý thi thể mà muốn tán gẫu với tôi chuyện đồng phục à?”



Trên mặt đất có một cái xác lớn thế này, thế mà vị Hội trưởng đại nhân lại cứ bắt bẻ mãi chuyện cô có mặc hay không mặc đồng phục, quả thực là không ai to gan bằng.