Boss Là Nữ Phụ

Chương 1317 : Pháp tắc của ác ma (22)

Ngày đăng: 18:37 01/05/20


Hội trưởng mỉm cười: “Thi thể không chạy được.”



Thời Sênh: “…”



Mẹ ơi, ở đây có biến thái, sợ quá đi mất!



Lần đầu gặp, chỉ cảm thấy tên Hội trưởng này có điểm ngu si đần độn. Lần thứ hai gặp lại cảm thấy hào quang của Hội trưởng biến thái trải khắp mặt đất.



Thời Sênh đảo mắt, “Đánh Hội trưởng là tội gì?”



Hội trưởng tiếp tục mỉm cười, “Nhốt phòng tối mười ngày.”



“Mẹ kiếp, các người còn dám xử phạt về thể xác à?” Thời Sênh trợn mắt, cũng đúng, không dùng hình phạt thể xác thì sao dám ra tay với búp bê sứ chứ.



Không được, cô phải báo thù cho cô vợ nhà mình mới được.



Hội trưởng này dù có tham dự hay không thì cũng là Hội trưởng, lại là tên biến thái, tội liên quan, không oan tí nào.



[…] Ký chủ, cô đừng có chụp mũ loạn như thế, lỡ như người ta không biết thì sao?



Hắn đã nói ra là nhốt phòng tối lại rồi còn có thể không biết sao?



Mặc kệ mi có tin hay không, dù sao ông đây cũng không tin.



“Cũng chỉ là khiển trách nhỏ thôi, không tính là xử phạt về thể xác, trường học có cho phép cái này.” Hội trưởng vẫn mỉm cười, nụ cười nhìn ôn hòa, thân thiện, nhưng ai mà biết được dưới nụ cười đó là bao nhiêu lưỡi dao sắc bén chứ?



Hắn hơi dừng một chút rồi nói: “Nếu Vị Tức tiểu thư muốn thử nghiệm xử phạt về thể xác chân chính thì tôi cũng có thể phá lệ một lần.”



Thời Sênh: “…” Không muốn thử nghiệm gì hết, cảm ơn, đại biến thái!



Thời Sênh hơi híp mắt, trong lúc Hội trưởng còn đang mỉm cười liền lập tức rút kiếm, chém về phía hắn.



Nhưng mà hình như Hội trưởng đã có chuẩn bị, hắn duỗi tay đẩy một đệ tử bên cạnh sắp bị chém trúng ra chỗ khác, sau đó tinh đồ lập tức xuất hiện dưới chân, một cơn gió xoáy màu lam nhạt bay ra khỏi tinh trận, quấn lấy thiết kiếm của Thời Sênh và kéo sang bên cạnh.



Thiết kiếm chém lệch, một khe rãnh xuất hiện trên mặt đất.



Mọi người kinh hãi nhìn khe rãnh, nhát kiếm vừa rồi mà chém lên người họ thì sẽ bổ đôi người ra cũng không chừng.



“Vị Tức tiểu thư, sáng sớm ngày ra không cần phải tức giận thế chứ?” Hội trưởng gạt quần áo bị kiếm khí thổi bay tung xuống, tinh đồ dưới chân chậm rãi xoay tròn.



Màu lam nhạt dần dần hiện lên trong mắt hắn, càng nhìn càng biến thái.



“Anh gợi đòn trước mà.” Nếu anh mà không bỏ thi thể nằm đó không xử lý, lại còn đi bắt bẻ chuyện đồng phục với ông thì ông sẽ đánh sao?




Bản cô nương chịu phục rồi!



Hôm nay Hội Học sinh ra mặt thể hiện sự tồn tại cũng làm Thời Sênh nhớ lại chuyện trước đây.



Những người bắt nạt Mục Vũ lúc trước, cô sẽ từng bước thu thập.



Có rất nhiều người có sẵn trong trí nhớ của Vị Tức, có rất nhiều người là Thời Sênh ép hỏi được. Tóm lại chỉ cần là người đã từng động vào Mục Vũ thì sẽ bị Thời Sênh dạy dỗ hết một lượt.



Lần trước bọn chúng động vào Mục Vũ thế nào thì cô sẽ trả lại y như thế, đương nhiên… mấy lần thì chưa biết được, cái đó phải tùy tâm trạng của cô.



Thật cảm ơn cái trường học kỳ lạ này, chỉ cần không đánh chết thì sẽ không sao cả.



Điều duy nhất làm Thời Sênh khó chịu đó là gã Hội trưởng đó lại chưa từng động vào Mục Vũ, muốn đánh hắn cũng chẳng có cớ gì.



Vị Hội trưởng đại nhân này thường không ở trường học, nghe nói ra bên ngoài tịnh ma tu hành.



Tịnh ma tu hành chính là chạy khắp các nơi tiêu diệt ác ma.



Tục xưng là công du.



Sắp tới sẽ tổ chức thi đấu nên Hội trưởng cần phải về chủ trì đại cục.



***



Hội Học sinh.



Hôm nay là hội nghị thường kỳ, Hội trưởng ngồi chính giữa bên trên, những người khác phân ra ngồi ở hai bên.



Lúc này, bọn họ đang thảo luận vấn đề Thời Sênh đánh người.



“Hội trưởng, có phải Vị Tức bị điên rồi không? Vẫn luôn nhằm vào chúng ta, mà nhà trường lại bắt chúng ta áp xuống, chẳng lẽ chúng ta cứ nhẫn nhịn để bị đánh à?”



“Nếu cứ tiếp tục mặc kệ thế này, liệu có phải cô ta sẽ đánh hết lượt người của Hội học sinh chúng ta không?”



“Vị Tức thật quá quắt! Không biết người của Mục gia bị đứt cọng dây thần kinh nào nữa…”



Hội trưởng nâng tay lên, một đám người đang mồm năm miệng mười lập tức im lặng.



Lúc này, Hội trưởng mới thong thả nói: “Cô ta đang báo thù cho Mục Vũ. Lúc tôi không ở trường, các cô cậu đã làm gì thì đều rõ ràng hết trong lòng. Giờ cô ta có Mục gia chống lưng, tôi cũng không làm gì được, nếu không phục thì tự đánh lại đi.”



Mọi người: “…” Lật bàn! Nếu bọn họ có thể đánh lại được thì còn ngồi đây oán giận sao?