Boss Là Nữ Phụ

Chương 1341 : Đại vương tuần núi (1)

Ngày đăng: 18:38 01/05/20


Tất cả mọi người đều biết người Linh Khê không muốn gặp nhất là Vương của bộ lạc Bắc Hoang.



*



Thời Sênh cảm giác trên mặt có thứ gì đó ẩm ướt, thô ráp mang theo hơi nóng đang ra sức liếm má cô, một thứ mùi vị hôi tanh ập tới.



Bên cạnh hình như có người đang khóc, ong ong ong xuyên vào óc cô.



Còn có cả tiếng thở hổn hển như động dục, hòa trộn với vài tiếng kêu thảm thiết, rất ghê người.



Thời Sênh khó khăn mở mắt ra nhìn, trước mặt là một đầu lưỡi trượt xuống, bỗng chốc khiến Thời Sênh cảm thấy buồn nôn, cô vô ý thức giơ tay lên đánh.



Nhưng nắm đấm còn chưa đánh đến nơi, bàn tay đã bị người ở bên trên nắm được.



Cơ thể dường như không còn sức lực nữa, thậm chí còn hơi mềm nhũn, cảm giác khô nóng ập tới rất khó chịu.



Cảm giác này!



Đệch!



Thời Sênh nheo mắt nhìn người đang nắm lấy tay mình, đó là một người đàn ông, tóc tai lòa xòa xõa tung, gương mặt toàn lông, đôi mắt phát ra ánh sáng không bình thường.



“Tỉnh rồi sao? Ta còn tưởng ta phải giao phối với ngươi như vậy chứ.” Giọng nói nam nhân thô lỗ vang lên.



Thời Sênh: “…”



Excuse me?…



Giao phối?



Ngươi sao? Con người cao quý như bà đây, kẻ như ngươi có thể động vào được sao?



Kiếm của bà đâu?



Thời Sênh rút thiết kiếm ra, không hề do dự đâm thẳng về phía nam nhân đó. Dám ngủ với bà đây, chắc chắn không phải là kẻ tử tế gì, giết chết đã rồi nói tiếp.



Thời Sênh ra tay bất ngờ, lại cộng thêm thiết kiếm cũng xuất hiện bất ngờ, nam nhân đó không hề đề phòng, bị thiết kiếm đâm trúng.



Thời Sênh đẩy nam nhân đó ra, đứng dậy, ghê tởm cầm khăn tay ra sức lau mặt.



Tởm chết đi được!



Cô vừa xoay đầu liền nhìn thấy bãi đất hoang rộng lớn. Trên bãi đất hoang ấy lại có mấy cặp đôi đang tiến hành loại vận động không thể miêu tả được.



Thời Sênh: “…”
Nguyên chủ bị hành hạ cho đến chết.



Thân là người thú, cho dù là một kẻ ngây thơ, nguyên chủ cũng biết cô không thể bị chết như vậy được, chắc chắn có người giở trò đằng sau.



Di nguyện của nguyên chủ là làm rõ những kẻ đã hại cô, còn khiến Bạch An và Phong Diệm mãi mãi không có được Lâm Thất Thất đó.



Phong Diệm là nam chính thứ hai, cũng chính là người nguyên chủ thích.



Ừm…



Là một con sói.



Không để cho Bạch An và Phong Diệm có được Lâm Thất Thất, lẽ nào để hai người đó thành gay sao?



Cái này hơi khó nhỉ!



Thời Sênh tiếp nhận ký ức xong, cảm giác khô nóng trong cơ thể vẫn không hề suy giảm, rõ ràng là rất không bình thường.



F*!



Nhị Cẩu Tử, mi có thuốc không?



[1000 điểm.] Hệ thống lạnh lùng vô tình báo số điểm.



“Sao mi không đi cướp luôn đi, 200.”



[800.]



Thời Sênh cắn răng, “200.”



[500.] Không thể thấp hơn được nữa.



“Hai trăm, mi còn dám lèo nhèo nữa, bà đây tự mình ngoẻo luôn đấy.” Lúc trước khi ở bên Phượng Từ, không phải cô chưa từng gặp cảnh bị châm lửa rồi đột nhiên hắn không làm nữa.



Tuy nhiên tình huống lúc này nghiêm trọng hơn lúc đó nhiều, cùng lắm là một chữ nhẫn thôi mà, có gì lợi hại đâu chứ.



Hệ thống không lên tiếng nữa, trong lòng bàn tay Thời Sênh xuất hiện một chiếc hộp lạnh băng.



Thời Sênh mở hộp ra, bên trong có một viên thuốc, cô lập tức nuốt xuống.



Viên thuốc vừa trôi xuống bụng đã có một luồng khí mát lạnh từ cổ họng lan tới toàn cơ thể, luồng khí nóng bỏng lúc trước dần bị ép xuống.



Thời Sênh thở một hơi thật dài.