Boss Là Nữ Phụ

Chương 1342 : Đại vương tuần núi (2)

Ngày đăng: 18:38 01/05/20


Thời Sênh dựa vào vách núi hồi tưởng lại ký ức của nguyên chủ.



Nguyên chủ bị Bạch An đánh, sau đó chạy đi, gặp một người thú ở bên ngoài, sau đó không gặp lại người thú nữa.



Nguyên chủ chạy một đoạn, sau đó gặp mấy giống cái không biết đi từ đâu tới. Cô còn chưa kịp phản ứng lại đã bị đám giống đực đang thời kỳ động dục đuổi theo lôi lên núi.



Bởi vì cô quá ầm ĩ, nên bị một con đực đánh ngất, sau đó không có sau đó nữa.



Vậy tóm lại là nguyên chủ chết như thế nào?



Thời Sênh cảm thấy đám người nguyên chủ đụng phải rất đáng ngờ, nhưng lúc đó trời tối như vậy, nguyên chủ lại khóc lóc thút thít, căn bản không nhìn rõ ai với ai.



Lật bàn, làm thế nào đây?



Thời Sênh rầu rĩ hồi lâu nhưng vẫn không nghĩ ra được gì.



Cô không thèm nghĩ nữa, nếu thực sự không được, đến lúc đó tiêu diệt hết bộ lạc Bạch Hổ đi là xong, chắc chắn có hung thủ ở trong đó.



Thời Sênh lấy ra một bộ y phục sạch sẽ mặc lên, bộ da thú này thật quá trống trải, hơn nữa còn rất rất ngắn.



Thời Sênh rời khỏi hang, đi về phía bộ lạc Bạch Hổ.



Thời điểm này có lẽ mọi người đều đang nghỉ ngơi. Thời Sênh tránh đám người thú canh gác lẻn vào trong, khi đi qua hang của Bạch An, nghe thấy tiếng ưm ưm a a.



Thời Sênh: “…”



Thời Sênh - Người đã từng chứng kiến cảnh xxx tập thể của quần chúng – bày tỏ, ta không thể hiểu được thế giới của người thú.



Hôm nay Lâm Thất Thất đã bị kinh sợ, có lẽ Bạch An đang an ủi Lâm Thất Thất cho cô ta đỡ sợ.



Thời Sênh lặng lẽ đi về hang của mình.







“Không xong rồi, không xong rồi, đám Bạch Đại Tráng chết hết rồi.”



Sáng sớm tinh mơ, một tiếng hét chói tai đánh thức cả bộ lạc Bạch Hổ dậy.




Lẽ nào có người khác cũng xuyên không tới đây giống như cô ta sao?



Hay là ở thế giới này, thực ra cũng có loài người, chỉ là do bản thân cô ta không biết mà thôi?



Tâm trạng Lâm Thất Thất vô cùng phức tạp, nhưng không thể nào nắm được trọng điểm, cô ta lại không thể hỏi trực tiếp được, chỉ có thể không ngừng quan sát Thời Sênh.



Bạch An giờ đây đã mất hết kiên nhẫn với cô em gái này. Hắn cầm cây trâm lên, chất vấn Thời Sênh: “Linh Khê, chuyện này là sao?”



Thời Sênh ngồi trên một hòn đá ở cửa hang, giơ chân lên, “Làm sao ta biết được chuyện này là sao chứ.”



Cô chỉ giết một tên, những tên còn lại do ai giết có quỷ mới biết được!



Lông mày Bạch An nhíu chặt, “Tại sao đồ của muội lại xuất hiện ở hiện trường?”



Thời Sênh nhếch khóe môi cười, “Chắc là nó có chân tự chạy đến đó đấy.”



“Linh Khê!” Bạch An quát, “Tối qua muội ở đâu? Làm gì?”



Thời Sênh chống cằm, vẻ mặt phiền muộn, “Không biết, bị ngươi đánh quên rồi.”



“…” Tối qua đúng là hắn có đánh cô, nhưng nói là đánh đến mất trí thì còn lâu hắn mới tin, “Linh Khê muội đừng có ăn nói lung tung, mau nói rõ ràng xem, tối qua muội ở đâu?”



Thời Sênh ngẩng đầu lên nhìn Bạch An, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, cô hỏi: “Ta ở đâu thì liên quan gì đến chuyện này? Ngươi có thể suy ra được ai là hung thủ từ việc tối qua ta ở đâu à? Hay ngươi cho rằng ta chính là hung thủ?”



Gương mặt Bạch An hiên ngang lẫm liệt, “Đồ của muội xuất hiện tại hiện trường gây án, tất nhiên ta phải hỏi cho rõ ràng.”



Ý hắn tức là ta không thể bởi vì ngươi là công chúa mà làm việc trái với pháp luật, không hỏi han gì tới ngươi được.



“Ta không biết!” Thời Sênh chống cằm, “Hay là ngươi để ta đánh một trận, biết đâu ta sẽ nghĩ ra đấy.”



Đám người thú: “…”



Công chúa điên rồi sao?



Bỗng có một con thú đực trong đám người thú giơ tay nói: “Ta… trước đó ta có nhìn thấy công chúa… công chúa chạy về phía sau núi.”