Boss Là Nữ Phụ

Chương 1344 : Đại vương tuần núi (4)

Ngày đăng: 18:38 01/05/20


Bày trò hồi lâu hóa ra là đến hỏi chuyện quần áo à?



Vậy thì ngươi còn nói chính nghĩa lẫm liệt như thế làm gì chứ!



Làm như ngươi thực sự suy nghĩ cho bộ lạc Bạch Hổ vậy, suýt nữa thì bản cô nương tin rồi.



“Liên quan gì đến ngươi.” Thời Sênh phỉ nhổ một hồi xong mới lạnh nhạt thốt ra mấy chữ.



“Linh Khê, có phải muội đã gặp loài người rồi không?”



“Liên quan gì đến ngươi.”



Mặt Lâm Thất Thất đen sì, cho dù cô ta hỏi gì, Thời Sênh cũng chỉ dùng mấy chữ đó để trả lời cô ta.



Cuối cùng không thể hỏi được nữa, cũng có lẽ là cô ta sợ bị lộ sơ hở nào đó, Lâm Thất Thất đành phải ấm ức đi ra ngoài.



Ngươi ấm ức cái quái gì chứ!



Bà đây còn chưa làm gì ngươi nhá, đúng thật là…



Không bao lâu sau đã nghe thấy tiếng Bạch An đưa người trở về.



Bên ngoài ồn ào giây lát, Bạch An đột nhiên nổi giận xông vào, hét lớn với Thời Sênh, “Linh Khê tại sao muội lại ức hiếp Thất Thất?”



Thời Sênh: “…”



Ê đợi đã!



Bản cô nương ức hiếp nữ chính lúc nào thế?



Nói có lý chút được không?



Ờ đúng! Cầm thú không biết nói lý lẽ!



“Muội mau ra đây cho ta.” Bạch An thấy Thời Sênh không phản ứng gì lại càng tức giận hơn, “Mau xin lỗi Thất Thất.”



“Ngươi bảo ta ra thì ta phải đi ra à?” Thời Sênh trợn mắt.



Cô không làm gì nữ chính cả, xin lỗi cái gì chứ? Có bệnh à?



“Bạch An, muội không sao.” Lâm Thất Thất từ bên ngoài chen vào, giải thích: “Vừa nãy là muội bị bụi bay vào mắt thôi mà, muội không sao cả.”



Bạch An nghiêng đầu, sắc mặt dịu đi, “Thất Thất, muội đừng có bao biện cho nó, hôm nay ta phải dạy dỗ nó cho tử tế mới được.”



“Thật sự không liên quan gì đến Linh Khê mà.” Lâm Thất Thất hơi cuống lên, kết quả vành mắt càng đỏ hơn, giống như sắp khóc vậy.



Nữ chính sắp khóc rồi, lợi hại quá.
Thời Sênh mỉm cười, “Trước đây ngươi cũng không như thế này.”



Trước khi nữ chính xuất hiện, Bạch An tuyệt đối được coi là một người anh trai tốt, cho dù nguyên chủ có làm sai chuyện gì hắn cũng bao dung nguyên chủ vô điều kiện.



Nữ chính vừa xuất hiện, Bạch An động chút là nổi nóng với nguyên chủ.



Nguyên chủ nhẫn nhịn được mới là lạ.



“Muội làm gì cũng nhằm vào Thất Thất. Thất Thất đều không so đo với muội, mà muội vẫn còn làm xằng làm bậy. Muội không thấy mình sai sao?”



“Ta không biết.” Có sai hay không là chuyện của nguyên chủ, cô chỉ muốn làm nhiệm vụ, phá CP, không đổ vỏ.



Bạch An: “…”



Bạch An đứng dậy, ngữ khí cường ngạnh hơn, “Ngày mai đến xin lỗi Thất Thất, những chuyện trước đây ta sẽ bỏ qua hết.”



Thời Sênh: “…”



Xin lỗi cái quần què gì, bà đây quyết không đổ vỏ cho nguyên chủ.



Hơn nữa vừa rồi bà chẳng làm gì cả, ai biết được nữ chính đại nhân khóc lóc cái gì, kiên quyết không đổ vỏ!



Bạch An không nghe thấy Thời Sênh trả lời, không khỏi tăng âm lượng, “Đã nghe thấy chưa?”



“Không đi.”



“Muội đủ lông đủ cánh rồi, ta không quản nổi muội nữa đúng không?” Bạch An đập bàn, miếng thịt trên bàn bị rơi xuống dưới đất, lăn một vòng dính đầy bụi đất.



“Đúng vậy, ta biết bay rồi, không cần ngươi quản nữa.” Bà đây không những biết bay rồi, mà còn bay được cả lên trời nữa rồi đây này.



“Vậy thì bay thử cho ta xem nào!” Bạch An có lẽ là đã bị chọc giận không hề nhẹ.



“Ngươi bảo ta bay là ta bay à, thế thì ta còn mặt mũi nào nữa. Ngươi cầu xin ta đi, cầu xin ta bay cho ngươi xem đi.”



Bạch An: “…”



Tức chết đi được.



Bạch An chỉ tay vào Thời Sênh hồi lâu không nói gì, tức giận đùng đùng đi ra khỏi hang. Chiếc hang nhỏ hẹp dường như rộng rãi hơn không ít, không khí dường như cũng thông thoáng hơn.



Thế nhưng trong không khí lại tràn ngập mùi máu tanh.



Thời Sênh nhìn kỹ hang, phiền muộn thở dài.



Cuộc sống của người nguyên thủy thật khó khăn.