Boss Là Nữ Phụ

Chương 1345 : Đại vương tuần núi (5)

Ngày đăng: 18:38 01/05/20


Nửa đêm Thời Sênh bị cơn bí tiểu làm cho thức giấc. Cô rất nghi ngờ, nơi này rốt cuộc phải giải quyết nhu cầu sinh lý thế nào đây.



Hồi tưởng một lát xem phương thức giải quyết nhu cầu sinh lý của nguyên chủ thế nào vậy.



Cô trầm mặc, là một con người, một con người có phẩm chất cao quý, sao có thể làm được chuyện như vậy cơ chứ.



Thời Sênh xách váy đi ra khỏi hang, có thể là bởi vì Bạch An nói cái chết của Đại Tráng không liên quan đến cô, cho nên những người thú canh giữ ở bên ngoài đều đã rút đi hết.



Cô nhảy xuống hang, đi về phía rừng cây xa xa.



Khó khăn lắm mới giải quyết được chuyện hệ trọng của đời người, Thời Sênh xách váy đứng dậy.



Soạt soạt soạt...



“Đừng mà...”



“Đừng ở đây mà....”



“A a a a...”



Những âm thanh không ngớt truyền từ một nơi xa hơn tới.



Thời Sênh: “...”



Cô bám lấy thân cây, trầm mặc trong giây lát, bây giờ đi gọi Bạch An dậy đi bắt gian liệu có bị đánh không nhỉ?



Người lúc này đang ở cùng nữ chính chắc chắn là Phong Diệm, nam chính số 2... chính là người thú nguyên chủ thích.



Thời Sênh không muốn đi xem nữ chính và nam chính số 2 làm việc. Cô xách váy đi ra khỏi khu rừng, trở về hang động của mình.



Hang của Bạch An lặng như tờ, không có động tĩnh gì, không biết nữ chính đại nhân đã lượn ra ngoài thế nào nữa.



Giỏi lắm, nữ chính đại nhân của ta!



Thời Sênh nằm một lát đã nghe thấy có tiếng động từ bên ngoài truyền vào.



Nhanh vậy cơ à?



Nam chính thứ 2 thật là kém cỏi!



Thân là người thú, thế nào cũng phải kiên trì liên tục mấy tiếng đồng hồ mới là bình thường chứ nhỉ?
Thời Sênh đang mặc quần áo bình thường, vừa rồi đám người thú đến lấy nước cũng thấy rất kỳ lạ, nhưng vì Linh Khê có tiếng là hung dữ, nên không ai dám đến gần hỏi.



“Quần áo.”



“Quần áo gì?” Hùng Tam Muội vô cùng hiếu kỳ, quần áo cô ta đang mặc thật là đẹp.



Thời Sênh: “…”



Cô phải giải thích thế nào mới rõ được nhỉ?



Vẫn nên im lặng thì hơn!



Thời Sênh không trả lời, Hùng Tam Muội lập tức nổi giận, “Mấy ngày không gặp, ngươi giả bộ nho nhã cái gì? Phong Diệm ca ca của ngươi cũng không có ở đây đâu.”



Thời Sênh: “…” Ngay cả Hùng Tam Muội cũng biết chuyện nguyên chủ thích Phong Diệm.



Vậy mà Phong Diệm ca ca lại không biết à?



Thời Sênh không muốn nói chuyện. Bây giờ cô chỉ muốn yên tĩnh ăn cá mà thôi.



Đói chết đi được.



Cho nên Thời Sênh quay đầu đi, không thèm để ý đến Hùng Tam Muội.



Ai ngờ Hùng Tam Muội lại nhảy tới, bỗng chốc quên mất chuyện quần áo, “Này đồ hổ cái, tại sao ngươi lại không để ý đến ta? Có phải tỏ tình bị từ chối rồi không hả?”



Nguyên chủ và Hùng Tam Muội cũng không có thù hận gì lớn, gặp nhau cùng lắm chỉ đấu võ mồm, chứ chưa bao giờ xuất hiện tình trạng đánh lộn.



Ở thế giới loài người, đó được coi là một phương thức thể hiện khác của một kiểu tình bạn.



“Ngươi bị từ chối thật rồi à?” Hùng Tam Muội chống nạnh cười, “Ha ha ha, này hổ cái, ta đã nói với ngươi rồi, bình thường đừng có hung dữ như vậy mà.”



Thời Sênh: “…”



Ngươi đợi bà đây ăn cá xong đi!



Hùng Tam Muội thấy Thời Sênh vẫn không để ý đến cô ta, giơ tay gãi gãi đầu, con hổ cái này không phải là bị đả kích rồi đấy chứ?



Trước đây nếu cô ta nói như vậy thì Linh Khê đâu chịu im lặng không đáp trả như vậy chứ.