Boss Là Nữ Phụ
Chương 1355 : Đại vương tuần núi (15)
Ngày đăng: 18:38 01/05/20
Tốc độ thiết kiếm rơi xuống quá nhanh. Đám người thú xung quanh chỉ kịp nhìn thấy một luồng sáng lạnh lẽo vụt qua. Cánh tay của khỉ A đã bị chém đứt, máu tươi chảy ròng ròng từ cánh tay đứt lìa của hắn.
“A!!!” Khỉ A khôi phục hình người, dùng tay bịt miệng vết thương kêu lên thảm thiết.
Đại quân khỉ kinh ngạc nhìn thanh kiếm trên tay Thời Sênh.
Một chiêu...
Chỉ một chiêu đã chém đứt lìa một cánh tay của thủ lĩnh chúng.
“Ông nội nhà mày.” Thời Sênh giẫm lên lồng ngực khỉ A, khẽ vung thiết kiếm lên, đám khỉ đang định tiến lên phía trước không khỏi lùi về phía sau.
Thời Sênh cúi nhìn khỉ A, khóe miệng hơi cong, “Bây giờ còn muốn có ta nữa không?”
Khỉ A đau đến nỗi không nói được thành lời, mồ hôi lạnh làm mờ mịt cả tầm nhìn. Hắn chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy con cái đang giẫm lên cơ thể mình.
Kiểu khí thế kiêu căng tự tin, hung hăng cuồng vọng đó hắn chưa nhìn thấy ở bất kỳ người thú nào.
Xung quanh người cô ta dường như có một loại khí thế vô hình, âm thầm cuồn cuộn kéo đến, ăn mòn linh hồn ngươi, đôi bàn tay vô hình kéo hắn chìm xuống bùn lầy không ngoi lên được.
“Buông đại ca ta ra mau!”
Tiếng thét chói tai của khỉ B kéo khỉ A ra khỏi cảm giác đáng sợ kia, hắn thở dốc từng ngụm.
Thời Sênh thu chân lại, nhìn con khỉ B, “Buông ra rồi đấy, rồi sao nữa?”
Khỉ B: “...”
Ngươi phối hợp như vậy, làm sao ta biết sau đấy phải làm sao nữa?
Thời Sênh cười lạnh, “Tim to không sao hết, nhưng cơ thể các ngươi không dung nạp nổi một trái tim to như thế đâu.”
Cái... cái gì?
Khỉ B còn chưa phản ứng lại kịp, cơ thể của đại ca nhà hắn lăn xuống núi.
Giọng nói bình tĩnh chạm đến tận đáy lòng chúng, “Giờ thì đến lượt các ngươi.”
...
Người của bộ lạc Bạch Hổ cảm thấy hình như hôm nay họ chưa tỉnh ngủ.
Người thú đơn độc diệt gọn toàn bộ bộ lạc Rắn Đen và bộ lạc Vượn Đuôi Dài có đúng là Linh Khê ngày thường tính tình kiêu ngạo ngang bướng, chỉ biết sai khiến người khác mà họ biết không?
Phong Diệm đưa đội quân người thú của bộ lạc khác đến thì đã muộn, nhìn thấy thi thể chất đầy dưới đất, hắn càng mờ mịt.
Chuyện này là sao chứ?
Được thôi, cũng chẳng có gì phải lo lắng cả.
“Ngoài ra còn có tác dụng gì nữa không?”
[Không có nữa.]
“Nhị Cẩu Tử!”
[…] Thực sự rất không muốn nói chuyện với Ký chủ. Lần nào nó cũng phải suy nghĩ đắn đo rất lâu, nhưng kết quả lần nào cũng đều như vậy, [Người thú bình thường dùng loại hạt châu này sẽ có tác dụng cải tử hồi sinh. Ký chủ, rốt cuộc thì tại sao người lại tin chắc chắn là nó còn có tác dụng khác nữa?]
Thời Sênh đắc ý nở nụ cười, “Trong trí nhớ của nguyên chủ không có ký ức về thứ này. Kịch bản ta nhận được cũng không có, chứng tỏ là chuyện này không nhiều người biết. Nếu nó chỉ có thể khiến người thú trở nên mạnh hơn thì cần gì phải giấu giếm kỹ thế?”
Cất giấu như vậy, trừ khi đầu óc của đám người kia có vấn đề, nếu không chắc chắn sẽ có ẩn ý sâu xa khác.
Có khó đoán lắm không?
Không hề khó đoán mà!
Đều là chiêu trò cả mà thôi!
Thời Sênh nắm lấy hạt châu trong tay nhìn.
Cải tử hồi sinh sao? Có thật không vậy?
[Cũng không đến mức khoa trương như vậy, chỉ là có thể giúp người thú nhanh lành vết thương hơn, nhưng nếu chết hẳn rồi thì không cứu được đâu. Cho nên Ký chủ, xin cô đừng có kiểu suy nghĩ kỳ quái như là ‘giết chết một tên người thú để thử xem sao’ nữa đi.]
Thời Sênh vẻ mặt tiếc hận.
[…] Không hiểu lắm cách suy nghĩ của Ký chủ nhà mình.
“Linh Khê.” Lâm Thất Thất và Phong Diệm đột nhiên đi từ ngoài hang vào.
Xác rắn vẫn còn đặt bên hang, Thời Sênh vì muốn lấy hạt châu kia trong xác nó nên giải phẫu thi thể nát bét ra, vừa nhìn đã thấy mùi máu tanh nồng nặc.
“A!” Lâm Thất Thất dường như đã bị mùi máu tanh đó làm cho sợ hãi, co rụt vào trong lòng Phong Diệm.
Phong Diệm thuận thế ôm lấy Lâm Thất Thất.
Thời Sênh: “…”
Chạy đến chỗ bà đây để show tình cảm à!
Mà không được đâu nhé nữ chính đại nhân, cô đến thế giới này lâu như vậy rồi, tại sao lại chưa từng bắt gặp cảnh tượng máu me chứ? Cô chỉ giải phẫu một con rắn, có cần phản ứng dữ dội vậy không hả?
Điều này khiến một cô nương như cô cảm thấy rất lúng túng đấy biết không hả?