Boss Là Nữ Phụ

Chương 1356 : Đại vương tuần núi (16)

Ngày đăng: 18:38 01/05/20


Ánh mắt của Phong Diệm dừng lại trên tay Thời Sênh.



Hạt châu đó có màu hổ phách, to bằng ngón tay cái, trơn nhẵn sáng bóng, trông rất đẹp mắt.



Bị ngón tay thon dài của cô miết trên tay lại càng thêm vài phần mỹ lệ.



Thực sự là…



Hắn còn tưởng rằng mình nhìn lầm.



“Linh Khê, anh trai cô cần hạt châu trên tay cô để cứu mạng.” Phong Diệm nói thẳng.



Cô ta là em gái của Bạch An, có lẽ sẽ không từ chối. Phong Diệm nghĩ như vậy.



“Liên quan gì đến ta?”



Thì ra cái thứ đồ chơi này là để cứu mạng nam chính, biết ngay là cô không thể may mắn như vậy được mà!



Theo mô tuýp thông thường, chắc chắn là Phong Diệm dẫn người thú đến cứu bộ lạc Bạch Hổ, sau đó lấy được hạt châu cứu mạng nam chính. Đến khi Bạch An khỏe lại rồi, Phong Diệm cũng coi như là có ơn cứu mạng hắn. Hắn còn mặt mũi nào phản đối Phong Diệm và Lâm Thất Thất ở bên nhau chứ.



Cho nên nam chính số 1 và nam chính số 2 đã hòa hợp.



“Linh Khê, huynh ấy là anh trai muội.” Lâm Thất Thất ở trong lòng Phong Diệm khẽ ngoi đầu lên, cố gắng không nhìn cảnh tượng máu me tanh tưởi trước mặt.



Thời Sênh lãnh đạm, “Ta đã đoạn tuyệt quan hệ với hắn rồi.”



Phong Diệm: “…”



Lâm Thất Thất: “…”



Phong Diệm không biết chuyện này. Lâm Thất Thất biết cũng đành cứng họng, đoạn tuyệt quan hệ nói ra tùy tiện như vậy được sao?



“Hắn là anh trai ngươi đó.”



Thời Sênh cười không nói.



Đó là anh trai của nguyên chủ, không có mối liên quan chết tiệt nào đến cô hết.



Sự thất vọng ngập tràn trong mắt Phong Diệm, “Linh Khê từ khi nào mà ngươi lại trở nên máu lạnh vô tình thế này?”



Thời Sênh: “…”



Ngươi thất vọng cái cọng lông ấy!




Thứ đồ chơi đó một khi ăn vào rồi sẽ không còn tác dụng gì nữa, người thú khác cũng không ăn được nữa, huyết dịch cũng có hiệu quả đặc biệt.



Tương đương với hiệu quả của đạo cụ hồi máu dùng một lần.



“Thất Thất đến đòi thuốc cho thủ lĩnh sao? Ngươi lại cho ta ăn rồi, vậy còn thủ lĩnh phải làm sao?” Sắc mặt Bạch Tuyên hơi tái, đó là những gì hắn hiểu được từ cuộc đối thoại vừa rồi.



“Không chết được đâu, lo cho hắn chi bằng lo cho chính mình, đừng ở đây cản đường ta, ra ngoài kia chơi đi.” Thời Sênh mất kiên nhẫn đuổi người đi.



Đó là vầng hào quang của nam chính, nếu hắn chết thì coi như cô thắng.



Bạch Tuyên thấy mặt Thời Sênh đầy vẻ chán ghét, theo bản năng ngậm miệng lại rồi rời khỏi sơn động.



Vừa đi ra ngoài đã bị đám người thú bên ngoài bao vây.



Hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nên không dám ăn nói linh tinh, chỉ lắc đầu không nói gì.







Thời Sênh thu dọn xác rắn vừa giải phẫu, mang ra ngoài vứt.



Trên người có dính chút máu tanh, cô lại chạy đi tắm rửa, khi quay lại mặt trăng đã lên cao tận ngọn cây.



Ánh trăng xuyên qua tán cây, ánh sáng loang lổ chiếu trên cánh rừng khẽ động. Thời Sênh nhìn chằm chằm mấy cái bóng sáng đó, bước chân càng lúc càng chậm hơn.



Hồi lâu sau cô dừng lại, quay người, nhìn chằm chằm vào rừng sâu, “Theo dõi ta bao lâu như vậy rồi, đã định ra tay chưa?”



Giọng nói của cô vọng vào trong rừng, nhưng không có ai đáp lại cô.



Thời Sênh nhíu mày, định quay về, bỗng nhiên một bóng đen từ bên đó chậm rãi đi ra.



Cành cây khô dưới đất bị giẫm phát ra tiếng động khe khẽ, tăng thêm vài phần sức sống cho khu rừng u tịch.



Bóng người ở phía đối diện dừng lại, đứng vừa đúng trong bóng tối, “Bộ lạc Bạch Hổ, Linh Khê.”



Thời Sênh nhíu mày, “Làm sao? Muốn làm cái gì?”



Đối phương trầm mặc vài giây, giọng nói trong veo cắt ngang đêm đen, “Có hứng thú gia nhập bộ lạc Bắc Hoang của ta không?”



[Nhiệm vụ ẩn giấu: Liên chi cộng mộ. Mục tiêu nhiệm vụ: Tinh Lan. Mục đích nhiệm vụ: Ý nghĩa hiện trên mặt chữ, Ký chủ vui lòng tự hiểu.]



Thời Sênh: “…”