Boss Là Nữ Phụ

Chương 1358 : Đại vương tuần núi (18)

Ngày đăng: 18:38 01/05/20


Thời Sênh dùng thiết kiếm ổn định thân thể, kẹt lại ở giữa hai cái cây.



Tinh Lan đứng ở bên trên nhìn cô, không hề có ý muốn ra tay giúp đỡ.



Thời Sênh mắng chửi trèo lên, “Ngươi bị bệnh à, đột nhiên xuất hiện trước mặt ta thế.”



“Không ngờ ngươi còn có sở thích nhìn trộm người khác giao phối.”



“Ngươi không nhìn trộm ta thì sao biết ta đi nhìn trộm người khác? Ngươi đâu có kém ta!” Thời Sênh cười lạnh.



Quả nhiên là đáng ghét chết đi được.



Tinh Lan nhìn cô xuyên qua ánh sáng, khóe môi hơi cong lên, “Nhưng ta không có thói quen nhìn trộm người khác giao phối.”



Thời Sênh bỗng nhiên rút kiếm ra, chém thẳng về phía Tinh Lan.



Tinh Lan chỉ hơi kinh ngạc, thân hình nhẹ nhàng nghiêng sang một bên, tránh né thiết kiếm, “Thanh kiếm này của ngươi rất thú vị.”



Cổ tay Thời Sênh khẽ động, thiết kiếm quét ngang một đường. Cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Chém chết ngươi thì càng thú vị hơn.”



Tinh Lan né tránh luồng sáng đó, nhảy lên trên cây, “Ngươi trở mặt cũng quá nhanh rồi đấy?”



Lúc trước mới nói muốn làm bạn đời của hắn, chỉ chớp mắt một cái đã muốn dồn hắn vào chỗ chết.



Thời Sênh chém thiết kiếm vào thân cây. Cây đại thụ to bằng hai người ôm đổ rầm xuống. Tinh Lan bị ép rơi xuống bên cạnh.



Lá cây rơi lả tả bay khắp nơi, ánh sáng lập lòe.



“Không ăn được thì đạp đổ, có vấn đề gì à?”



Giọng nói phách lối vang lên theo tiếng lá cây rụng.



Tinh Lan nhờ ánh trăng nhìn thẳng vào mắt Thời Sênh. Dường như hắn muốn nhìn vào tận nơi sâu nhất trong đôi mắt cô.



Tĩnh lặng như cái chết.



Một lúc lâu sau, Tinh Lan mới lên tiếng, “Lời đề nghị của ta ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ.”



Hắn nhảy lên, rồi ẩn vào trong rừng sâu, giọng nói vang lên rất khẽ, rồi biến mất trong màn đêm.




Thử chờ cái ông nội nhà ngươi!



Có tin bà đây trói nhà ngươi lại…



Ồ, ý tưởng này hay đấy chứ!



[…] Ký chủ, cô có thể bình tĩnh một chút được không?



Không đúng… hình như Phượng Từ như vậy đều tương đối khó đối phó, không chỉ là về mặt trí tuệ, mà còn cả về vũ lực.



Khả năng bắt được hắn rất thấp.



Nhưng cũng không thể không thử xem sao.



***



Chuyện của Lâm Thất Thất và vu y khiến Bạch An vô cùng tức giận, liên đới đến cả Thời Sênh cũng bị xui xẻo theo. Bạch An truy cứu chuyện trước đây Thời Sênh cho Bạch Tuyên ăn hạt châu đó.



“Rốt cuộc muội có phải là em gái ruột của ta không hả?” Bạch An giận điên người, “Ta sắp chết rồi mà muội lại đưa nó để cứu mạng người thú khác à?”



“Ngươi làm sao mà chết được.” Thời Sênh ngồi đối diện Bạch An, tùy ý nghịch ngợm thanh kiếm của cô.



Bạch An không biết có phải bị kích động hay không, nhảy dựng lên, “Muội chỉ muốn ta chết thôi đúng không?”



Thời Sênh thoải mái thừa nhận, nhìn hắn có chút mong chờ, “Đúng vậy, ngươi có đi chết không?”



“Ngươi…” Bạch An chỉ tay vào Thời Sênh, tức giận đến mức không nói nên lời, hồi lâu sau mới thốt ra một câu, “Nghe nói ngươi muốn đoạn tuyệt quan hệ với ta?”



“Đoạn tuyệt quan hệ xong rồi.”



“Vậy ngươi còn ở đây làm gì?” Bạch An đập lên bàn đá, âm thanh to đến mức đứng ở bên ngoài cũng nghe thấy được, “Nếu đã đoạn tuyệt quan hệ với ta thì cút ra khỏi bộ lạc Bạch Hổ ngay!”



Lúc này Bạch An rất không muốn nhìn thấy cô. Lâm Thất Thất đã đội mũ xanh cho hắn, cô còn chọc giận hắn như vậy, hắn không ra tay đánh cô đã là cố nín nhịn lắm rồi.



Nếu cô muốn đoạn tuyệt quan hệ thì đoạn tuyệt đi.



Hắn muốn xem xem, cô rời khỏi bộ lạc Bạch Hổ rồi sẽ sống ra sao.