Boss Là Nữ Phụ
Chương 1364 : Đại vương tuần núi (24)
Ngày đăng: 18:38 01/05/20
"Ta không liên quan gì đến họ, các ngươi thích làm gì thì làm.” Thời Sênh lập tức tỏ rõ lập trường.
Xì, nữ chính đại nhân lợi hại lắm cơ mà, còn cần cô cứu nữa sao.
Họ quay sang nhìn nhau, tiểu cô nương này nhìn họ quá bình tĩnh, trên mặt còn hiện rõ sự tự tin hống hách.
Trực giác mách bảo họ, người này không dễ dây vào.
Đám tu sĩ nghi hoặc giây lát, thử thăm dò tiến lên mấy bước, vừa quan sát phản ứng của Thời Sênh, thấy cô không động đậy gì, liền tiến lên kéo Lâm Thất Thất về phía họ.
“Linh Khê….” Lâm Thất Thất giãy giụa, “Linh Khê, ngươi không thể thấy chết mà không cứu được.”
“Đưa đi mau lên.” Thời Sênh xua tay ra hiệu cho mấy tên tu sĩ.
Lâm Thất Thất suýt nữa thì nghẹt thở, “Linh Khê, ngươi không cứu ta cũng được, nhưng lẽ nào ngay cả ca ca ngươi cũng không cứu sao? Huynh ấy là ca ca của ngươi, ca ca ruột của ngươi đó!”
“Ta và hắn đã đoạn tuyệt quan hệ rồi.” Thời Sênh xua tay, một giây sau đã hét lên đầy ác ý với đám tu sĩ, “Các ngươi có đi hay không hả, không đi là ta ra tay đấy.”
Đám tu sĩ lập tức kéo Lâm Thất Thất quay lại.
Lâm Thất Thất không thể tin vào mắt mình. Cô không ngờ Thời Sênh thực sự nhẫn tâm như vậy.
Thời Sênh nhìn Lâm Thất Thất bị lôi về, Bạch An đã bị bắt lấy, dường như họ đang thương lượng điều gì đó, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Thời Sênh.
Thời Sênh đứng cao hơn họ, có thể nhìn thấy phía xa có một bầy sói đang tiến lại gần phía họ.
Nam chính số 2 đã đến cứu nữ chính đại nhân rồi…
“Này…” Thời Sênh vẫy tay qua bên đó, thấy có người nhìn cô, cô liền chỉ qua hướng đó, “Có sói kìa.”
Mọi người: “…”
Thời Sênh cảm nhận rõ có một ánh mắt nghiêm nghị đang dừng lại trên người cô, dường như muốn cắt cô ra thành nghìn vạn mảnh vậy.
Bầy sói bị phát hiện, vô số con sói nhào ra từ đồng cỏ, vật lộn với đám tu sĩ.
Phong Diệm nhân cơ hội cứu Lâm Thất Thất ra, đến khi hắn muốn đi cứu Bạch An, phát hiện tu sĩ bên đó đã giết gần hết bầy sói, hắn chỉ có thể đưa Lâm Thất Thất chạy trước.
“Phong Diệm, còn Bạch An nữa…” Lâm Thất Thất nắm lấy vai Phong Diệm, sự lo lắng trên mặt dường như không hề giả tạo chút nào, “Chúng ta không thể để Bạch An ở lại được.”
Ai thích một con chim ưng chứ!
Ánh mắt Thời Sênh di chuyển một vòng khắp người Tinh Lan, bỗng nhiên trở nên có chút ác ý, “Chân thân của ngươi không phải là một con chim ưng đấy chứ?”
Người thú bên cạnh hắn đa số đều là ưng...
Sắc mặt Tinh Lan không hề thay đổi chút nào, “Gia nhập bộ lạc Bắc Hoang đi, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
“Đừng có mơ!” Bà đây không muốn gia nhập cái bầy cầm thú đó của ngươi chút nào cả.
Thời Sênh ôm Như Nguyệt đi xuống sườn núi. Tinh Lan đứng lại giây lát rồi đi xuống theo.
Như Nguyệt dường như rất sợ Tinh Lan, co lại thành một nhúm, vùi chặt cả người vào trong lòng Thời Sênh run lẩy bẩy.
“Ngươi sợ hắn như vậy cơ à?” Thời Sênh xoa tai Như Nguyệt.
Tai Như Nguyệt run lên, giọng nói khe khẽ, “Hắn là Vương của Bắc Hoang.”
“Ngươi gặp rồi à?” Con sư tử nhỏ này mới bao nhiêu tuổi đâu? Ngay cả ra khỏi nơi ở còn ít, sao có thể gặp được Tinh Lan...
“Chưa gặp, nhưng tất cả mọi người đều biết... chỉ có Vương Bắc Hoang mới được mặc áo do lông vũ kết thành.”
“Người chim mà.”
Như Nguyệt: “...” Thủ lĩnh nói như vậy sẽ bị ăn đánh đó.
“Nói xấu sau lưng người khác là thói quen không tốt đâu.” Giọng nói Tinh Lan từ phía sau truyền đến.
“Chẳng phải là ta nói ngay trước mặt ngươi đấy sao?” Thời Sênh quay đầu nhìn hắn, nói với vẻ vô cùng thẳng thắn hào hùng.
Tinh Lan: “...”
Ánh mắt Thời Sênh dừng lại trên chiếc áo lông vũ Tinh Lan đang mặc, lúc nào hắn cũng bọc chặt trong chiếc áo lông vũ đó, không biết bên trong có mặc gì hay không...
Dường như Tinh Lan biết Thời Sênh đang nghĩ gì, “Có mặc, khiến ngươi thất vọng rồi.”
Thời Sênh: “...” Cô thất vọng cái quần què gì!